Mưa Hà Nội – Mưa Sài Gòn
Bài viết tặng riêng độc giả Blog Việt
Ru đời những cơn mưa
Có chút bâng khuâng, chút hững hờ... khi mắt ai nhìn xuyên làn mưa phùn giăng nhòa trên phố. Mưa xuân... mưa của nhớ nhung, của chất chứa những nỗi niềm. Dọc trên những phố phường Hà Nội, bên cánh đào tươi sắc Nhật Tân, cạnh rừng cây quất chúm chím hồng hay nhẹ lướt tung mình trải dài trên đê hoa Yên Phụ... lung linh... mong manh... mưa tan tác... Thiếu nữ đón mưa nhẹ xõa mái tóc huyền, bước đi nhanh hơn để mặc đất trời xức hương hoa thơm ngát vào tâm hồn chẳng vướng bận chút âu lo. Nghe bảo ngắm mưa dễ sinh buồn, sẽ lại khiến ai nhớ ngoay ngoắt về một thời đã xa xôi nào đó, sẽ nhớ tiếng cười trong buổi đã chia phôi... Và lạ thế, mưa xuân Hà Nội dễ làm nặng những mái đầu, không phải tại mưa mà tại tựa vai nhau... Xin cho đôi tình nhân dẫu chỉ một lần vô tình dạo bước dưới tán hoa xưa, trong tán hoa mưa được hạnh phúc đến trọn đời, cho hai trái tim cùng ngân lên bản hòa ca giữa đất trời thoáng hương tinh khiết.
Một sớm mưa hoa - photo by: Samuel Huang
Mưa xuân... dịu êm nên lắng đọng lòng người, để hồn người có phút chạnh lòng quay đầu lại, ngắm ai hay ngẫm chặng đường dài?
Hình ảnh: Theo blog Java sưu tầm
Cái thuở cuối đông đầu xuân khi đất trời vẫn còn đang ẩm ương trở mình chưa kịp, ta đến thăm nhau trong một buổi mưa phùn, tách trà thơm tỏa khói thơm lừng, để ta xuýt xoa, để ta ấm thêm một cung bậc nữa nơi tâm hồn mà điệu mưa như điệu van sẽ khiến lòng người bình dị lắm. Mưa xuống phố, em giang tay đón phố, bật tung mũ ra cho thấm đẫm mái tóc thề, mặc ai kia rụt cổ so vai, chân bước nhanh trong nỗi hối thúc mơ hồ không tên... đang gọi.
Mưa đêm Hà Nội! Lung linh không chỉ bởi ánh đèn, không chỉ bởi nàng mưa nhẹ đặt bờ môi lên má mà lung linh vì sao hỡi thi nhân? Nghệ sĩ thích mưa, yêu mưa, bước trong mưa đôi khi chỉ thích có một mình, để tâm hồn quyện vào trời đất, mải miết đi tìm hình bóng nàng thơ...
Ai yêu cơn mưa rào Hà Nội? Sấm chớp dọc ngang xé nát bầu trời, cho em bên ta... Mong manh, run run. Cơn mưa ào xuống không báo trước, phải mưa vì nắng quá gắt rồi, nắng đến héo hon, đến quắt queo, đến cháy đen tâm hồn của cả những con người mộng mơ nhất. Cho ta dạo một vòng hồ Hoàn Kiếm, thả bóng dài trên đường Điện Biên rồi trải lòng mình vô tận nơi "Cổ Ngư xưa chầm chậm bước đi về", để hạt mưa ôm trọn lấy muôn loài, phả sức sống mát lành xua tan niềm oi bức.
Nhắn những ai đã trót thương nhau mà sắp phải cách xa, xin cùng nắm tay bước đi trong đêm mưa Ngâu Hà Nội, vượt cây cầu Ô Thước trên dòng sông Ngân Hà để cùng tinh tú đắm mình trong men say tình yêu không dứt, cất lên lời hứa hẹn son sắt thủy chung...
Rồi trong nhịp quay vạn vật tuần hoàn, mưa thu đến nhẹ đưa hương cốm mới thơm lừng hay hương vỏ quýt thìa là của một mùa rươi mà người Hà Nội không thể nào không nhớ. Mưa thu đấy và cũng là mưa rươi đấy! Réo rắt, nỉ non, như không tiếng mà lại đủ sức lay động tâm hồn đôi lứa đang yêu phải đội mưa chạy đến bên nhau ngay phút này.
Kỳ lạ thế tiếng mưa rơi, xào xạc qua vòm cây, réo rắt nơi mái hiên hè phố, vang âm trong nhịp trái tim tình... tựa tiếng dương cầm đang thỏa sức hòa ca giữa tiếng đời từ ngàn xưa vẫn thế. Mưa có giá buốt trong đêm đông, có mát lạnh giữa trời hè, có nỉ non trong tiếng thu trong vắt hay dịu êm khi xuân đến bên thềm thì vẫn xin em, như mưa kia, mãi vô tư trong vắt... hát ru đời...
Nhịp mưa bốn mùa...
Lúc nào cũng thế thật. Mưa mềm mại đến hiền hoà trong lòng một người đang nhiệt vì công việc và nhiệt vì "bận rộn yêu". Cái cảm giác được tung tẩy từng giọt nước trong một ngày mưa phùn giăng lối ai về, đến phải tất bật gom quần áo vào nhà... Cái hối hả ấy thật sự là nóng trong cái mát.
Mưa như nhạt nhoà trong mắt người đang khóc vì một tình yêu dang dở. Mưa như gào thét trong mắt một người bị mất mát. Có đôi khi là bờ vai vững chắc cho những ai muốn trút bớt nước mắt ưu phiền nhưng không muốn ai nhìn thấy cảm xúc yếu đuối đó. Mưa nỉ non, khanh khách, tí tách, róc rách, bồm bộp... trên mọi mặt phẳng của cuộc đời với bao mặt phẳng li ti của mọi cuộc sống riêng lẻ .
Trong ai đó cũng có thoáng chút cảm giác ngày mưa ngồi bên người mà ta gởi gắm cuộc đời. Một vòng tay sẽ không đủ ấm áp cho một thân thể đang yêu đến dồn dập. Một ánh mắt sẽ không đủ cho những trìu mến. Một câu nói không đủ cho những gì con người ta khi yêu muốn biểu lộ.
Mưa mùa hạ oi nồng hơi đất xông lên từng cơn. Có nhiều lúc nghĩ rằng mình đang được hưởng cái sự " đất chở trời che ", ấy thế mà có mấy ai biết, giữa lòng người rối ren, giữa lòng đời chằng chịt : đôi khi những gì con người ta làm hoàn toàn không có chủ đích, chỉ là để lấp đầy cái sự chếnh choáng của bản thân. Mưa hạ là thế, mưa để thoả cái lòng mong mưa, nhưng rồi lại bức bối bởi những hạt nhỏ bé chỉ làm cho hơi đất xông lên thêm nóng. Có phải trời cũng đang trêu đùa con người của trần thế, và cũng lấp đầy sự trống vắng của con người : "Sao hôm nay nắng lại không mưa dù chỉ một giọt nhỉ?" thế là cứ đến hạ về, mưa xông hơi nồng nàn nghe khó chịu trong cánh mũi đang nhờn nóng vì sự gắt gỏng của nắng, nhưng mưa cũng đủ làm cho người không thể nào quên cái vị đáng nhớ. Ai yêu nhau mùa mưa hạ sẽ phải nhớ khá dài, thấm tháp từng cơn nhỏ giọt, và ai đã yêu nhau chắc chắn lại sẽ về bên nhau.
Mưa thu phùn bay lất phất. Có những ngày mưa thu ghé ngang qua phố. Quét bụi, lọc lá... và cơn mưa thu chỉ làm tăng lên cái sự buồn tẻ đến chán ngắt của mùa thu. Dẫu cho với ai đó, thu là mùa đẹp nhất, mùa lãng mạn nhất thì thu vẫn chỉ là ngày lá trút rơi nhiều hơn tất cả. Dẫu cho biết rằng lá trút rơi có nhiều đến bao nhiêu cũng không phải là lỗi của thu nhưng cái sự đời hay gán ghép những gì mình không tìm ra lý do lên một vật, việc nào đó. Và mưa thu là lý giải cho sự buồn vô căn cứ ấy. Không tí tách, không ồ ạt mạnh mẽ... nhưng cũng đủ làm lòng người lo lắng và day dứt bởi cái sự lất phất như từng đợt bão thử lòng quét ngang. Liệu con người ta còn có đủ ngoan hiền để tận hưởng không? Cuộc sống hiếm khi chừa chỗ cho ta được hưởng, nhưng hưởng được nhiều hay ít là do ta nắm bắt! Năm nay mưa thu chắc không ghé nữa... Nhưng mưa vẫn mua vé để vào trong lòng người có ấn tượng mùa thu. Chắc chắn rằng: bằng mọi cách, không ai quên những gì mình từng yêu và ấn tượng với nó!
Mưa đông lại cắc cớ con người. Nó không quá nồng nặc, trầm buồn nhưng quá đủ để xé nát một cách dễ dàng những ai đang lẻ loi giữa phố phường ngược xuôi? Mưa đông hiếm hoi và nặng hạt. Mỗi hạt là những giọt nước căng đầy tràn cái sự khô đến rạn nứt của đông. Chưa bao giờ đủ từ để tả một cơn mưa đông ngắn ngủi và cắn rứt ra sao. Chỉ có thể biết : trên đời này không có gì là đủ cho một sự việc hay sự vật. Tất cả chỉ có thể là qua loa : ờ, hôm nay mưa ngắn, hôm nay mưa dứt khoát, mưa không dai dẳng...! Ấy thế mà con người ta chỉ mong chờ ở đông một bàn tay đủ ấm áp, một vòng ôm đủ ấp một thân thể khác đang lạnh lẽo... Hay đơn giản chỉ là những hạt ngô nóng bỏng đến mức phải giơ lên hong gió cho dịu nguội bớt đi. Có thể biết rằng mưa chỉ đến thăm khi mây tích đủ nước, thế nhưng sao con người ta cứ khoái trách hờn những gì không phải của mình và không làm theo ý mình nhỉ? Tại sao không tuân theo cái vòng tự nhiên luân hồi của nó. Hãy cứ chờ mưa nếu bạn đủ kiên nhẫn cho một hiện tượng chỉ đến khi đã đầy đặn sự tích luỹ giọt nước, giống như khi bạn chờ một người đến với cuộc đời bạn khi đã đủ niềm yêu thương .
Chiều nay Cafe vắng người và không khí cô đọng dày đặc đến ù tai những ai muốn tận hưởng cái làn khói thơm hương cafe ấy trong màn hơi nước se lạnh mà mưa mang đến ghé thăm... Ngồi bên cửa sổ một quán cafe quen thuộc, tôi thấy chăng, nghe chăng? Từng đợt : "Mưa đến hối hả, và đi cũng hối hả. Bạn có thích tình yêu mình như mưa? Tôi biết có đôi người thích như mưa : bay bổng , êm và ngọt ngào từng giọt nước. Nhưng xin tình yêu, hãy đẹp như mưa, hãy long lanh như mưa xuân, đừng oi nồng như mưa hạ, không lắng đọng tâm tư như mưa thu và đừng cắt dứy đến khô khốc như mưa đông. Bốn mùa yêu thương cho trái tim xoay tròn bốn phương".
Nếu một mai bình mình trong mưa, thấy trên cành một con chim bé nhỏ nào đấy đang lách bách vỗ cánh, đang ngướng cổ vỗ cánh, hãy tìm ngay một chỗ dựa và nhìn ngắm, chắc rằng sẽ thấy ấm hơn khi ngồi bên bếp lửa vì cái nhiệt toả ra từ con chim đã truyền sang bạn, kết nối nhau bằng mưa và cái khí mát lành đến thướt tha kia... Tôi yêu mưa như bạn đấy thôi! Dạo gần đây có một tình yêu cứ ghé thăm tôi đến mức thường xuyên , không chịu ra về, tôi biết tình yêu đó hiền hoà, và khuya hôm qua tình yêu ấy đã gõ cửa nhà tôi đầy mạnh mẽ, tôi mở cửa và đón nhận... Tôi đố bạn đấy, tình yêu đó là gì? là ai? ...
Có một điều tôi muốn nói với bạn. Người ta hãy bảo rằng mưa là cái nguồn cội bất tận trong những yếu tố bất tận cho một bài văn hay một bài thơ. Vậy theo bạn : mưa đang là nguồn cội cho bài văn của tôi chưa? Hay là nguồn cội cho cảm xúc một người yêu...?
Hình ảnh đại diện của Java Lamp
Hình ảnh đại diện của Kim Ngố
Cảm nhận của bạn về bài viết?