Khi viết những dòng này, tôi đang mang nặng tâm trạng của một người đàn ông vô cùng đau khổ. Nỗi đau của tôi là nỗi đau không nói nên lời và không thể chia sẻ cùng ai. Tôi đang tuyệt vọng…
Tôi là đàn ông. Như mọi người đàn ông khác đều thấm thía nỗi đau khi vợ ngoại tình…Có điều tôi còn trớ trêu hơn thế…Mọi chuyện diễn ra khi cuộc sống gia đình tôi đang rất ấm êm. Nhìn chúng tôi ai cũng nói dó là mẫu một gia đình lý tưởng. Hàng xóm ca ngợi, cơ quan ngưỡng mộ, tổ dân phố tuyên dương là gia đình kiểu mẫu. Gia đình tôi kinh tế đề huề ”nhà lầu xe hơi…cái gì cũng có. Tôi lá thủ trưởng của một cơ quan, vợ đẹp con khôn. Nói chung là mọi thứ đang trên đà thịnh vượng. Chính tôi cũng còn “mộng du” trên cuộc sống của mình.
Cho đến một ngày tôi thấy nhiều sự khác lạ nơi vợ mình. Linh tính đàn ông mách bảo tôi rằng: chắc vợ có nhiều điều muốn giấu, gặng hỏi mãi, cuối cùng cô ấy đã tự khai. Trời ơi sét đánh ngang tai…khi cô ấy nói đã từng… với thằng thủ quỹ. Xót xa hơn cô ấy còn bảo “ở bên anh ta cô ấy thấy hạnh phúc và không hiểu sao chẳng còn nhớ đến con đến chồng”.
Nguồn:vietbao.vn |
Như có muối xát trong lòng…có lẽ nào vợ tôi ăn phải thuốc lú. Nhưng tôi không thể trút lên cô cơn giận dữ vì chính tôi…chính tôi cũng đã từng để xảy ra chuyện cô thư ký…tôi ngậm ngùi kìm nén và tự nhủ hãy thứ tha cho vợ mình. Như thế tôi sẽ trở thành người đàn ông cao thượng trong mắt vợ. Và sự hối lỗi chính là cách trừng phạt cao tay nhất. Hơn nữa cô ấy đã thành khẩn xin sửa chữa. Đàn bà đôi lúc hay nhẹ dạ cả tin…tôi phải cố gắng để mà cho yên chuyện. Cho dù có thể mật một thời gian dài tôi mới nguôi ngoai.
Cuộc sống tưởng yên bình thì một ngày bão tố lại ập đến…khi chính mắt tôi bắt gặp…vợ tiếp tục vô khách sạn với nhân tình. Đau đớn, cuồng nộ, lòng tự trọng của một thằng đàn ông làm tôi sôi máu. Đêm đó chúng tôi cãi nhau. Tôi đã chửi vợ là “đồ lăng loàn, cặn bã”. Ai dè cô ta bật lại: “Cặn bã nhưng còn hơn anh vì tôi dám đối mặt…còn anh là một thằng đàn ông phản bội vợ con mà không dám đối diện với gia đình mình. Anh đừng tưởng tôi không biết gì..tôi biết hết. Hôm nay tôi muốn cho anh cảm giác khi thấy vợ ăn nem…để anh phải thấy được nỗi đau tôi đã trải qua như thế nào. Còn bây giờ anh cho tôi là cặn bã…thì cho anh hay, tôi sẽ viết đơn ly hôn…anh chỉ cần ký. Bởi vì suy cho cùng anh cũng không xứng đáng là một thằng đàn ông.”
Làm sao cô ấy có thể thốt ra những lời như thế. Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương khủng khiếp. Kết thúc của tôi đó ư...rồi đây thiên hạ sẽ cười vào mặt tôi. Rồi đây tôi sẽ bị cười chê, sẽ bị rêu rao: tôi phản bội vợ nên bị vợ cắm sừng, mà kẻ đồng lõa cho tôi bị cắm sừng lại là cấp dưới… Còn tờ đơn ly hôn - người ta sẽ nghĩ tôi phải thế nào vợ tôi mới như thế…
Có điều nhượng bộ và cam chịu thì tôi không thể nữa rồi…vì vết thương trong lòng quá lớn. Hố sâu tình cảm giữa tôi với vợ giờ đã là vực thẳm. Tôi muốn dứt khoát nhưng lại nghĩ tới danh dự…và thương con(..)!
Nguyen Van