,
221
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
913872
Nói hộ bạn...
1
Article
null
,

Nói hộ bạn...

Cập nhật lúc 11:03, Thứ Ba, 27/03/2007 (GMT+7)
,

Trong cuộc sống đấy lo toan, bất ngờ khi ai đó ở phương xa nói lên điều mình đang suy nghĩ, bạn sẽ thế nào? Chia sẻ cùng bạn đọc Blog Việt.

Hình ảnh: Theo Blog Hakin
Hình ảnh: Theo Blog Hakin

·         Phản hồi bài viết “Thư gửi ông trời” của tác giả Blog Nguyễn Việt Dũng 

Ho ten: Ngọc Mai
Email: maithang5@yahoo.com
Tieu de: Người có công trời chẳng phụ
Noi dung: Bản thân mỗi con người là yếu tố quan trọng quyết định sự thành bại của người đó. Chẳng phải thế mà nhân gian có câu: NHÂN ĐỊNH THẮNG THIÊN. Cứ đi rồi sẽ đến, cứ cố gắng nỗ lực sẽ có thành công.

Ho ten: Nana
Dia chi: Lớp 11 A4
Email: black7117@gmail.com
Tieu de: Hay ghê !
Noi dung: Đọc xong thấy hay quá ! Bài viết đầy triết lý ! Và mang tính thực tế !

Ho ten: Trần Thu Hà- thuha_ad@yahoo.com
Dia chi: Hà nội
Noi dung: Xin cùng được chia sẻ ! "Ông trời nằm trong mỗi con người, ai tin ông trời có thật thì ông có thật, ai bảo không có thì là không có".

Ho ten: Nguyễn Lâm Tú
Email: ma.nguyet.uit@gmail.com
Noi dung: Ông Trời là thế đó, nhân gian là thế đó: có niềm vui, có nỗi buồn , thành công và thất bại, đó cũng là thi vị của cuộc sống. Bài viết mang đầy tính triết lý .Và theo tôi, mỗi chúng ta là ông trời cuả chính mình các bạn ạ.

Ho ten: Mỹ Linh
Email: phonglanxanh_84@yahoo.com
Tieu de: Tôi tin ông Trời có mắt và công bằng
Noi dung: Chào bạn.Tôi không nghĩ ông Trời không có mắt giống cũng như không công bằng như bạn nghĩ đâu. Đơn giản bởi chỉ một điều tôi tin, và chỉ thế mà thôi không hơn không kém bởi nếu ông không có mắt con người sẽ không thể tồn tại, cái ác sẽ không bị loại trừ, con người cũng không có niềm tin vào điều tốt và cái đẹp để sống và tồn tại bạn ơi. Vì thế cho dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn tin và ông Trời của tôi không phải nằm trong lòng tôi mà nó nằm ngay trong cuộc sống.

Ho ten: Ha Au
Email: lovebecks2000@yahoo.com
Noi dung: Tác giả còn trẻ thế mà đã có suy nghĩ như vậy. Tôi tin là có ông Trời bởi vì đã là con người thì sao tránh khỏi những khó khăn, vất vả, vui sướng trong cuộc đời. Một đời người chắc chắn phải trải qua những thăng trầm trong cuộc sống để tự khẳng định chính bản thân mình.

Ho ten: Trần Tuấn Anh
Dia chi: Hải Phòng
Email: ngayngau2000@yahoo.com
Noi dung: Cái ôm làm tôi nhớ nhất trong đời có lẽ là cái ôm cuối cùng tôi dành cho ông. Ông tôi đã mất khi tôi xa ông được một tháng. Tôi đã ân hận, tôi đã tự hỏi tại sao mình không ôm ông nhiều hơn. Tại sao mình không dám bày tỏ tình cảm của mình với người mình thương yêu hơn nữa. Tôi ước gì mình được ôm ông thêm một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi, tôi sẽ sống thật với tất cả những người tôi thương yêu.

Ho ten: VIẾT CÔNG
Tieu de: TÌNH THƯƠNG CÓ NGAY TRONG CUỘC SỐNG
Noi dung: Câu chuyện xảy ra khi mình bắt đầu lên thành phố học vì thế tôi rất cần một tình thương khi xa gia đình để có tâm trí học. Nhiều câu hỏi cứ hiện lên trong tâm trí của tôi... Có lúc mình rất thất vọng nhưng rồi có một Thầy tu đạo Thiên Chúa nhận mình về chỗ thầy ở và từ đó mình biết rằng cuộc đời còn những cái đẹp mà ta chưa khám phá ra hết. Liệu những bạn cùng cảnh ngộ như mình có may mắn hơn mình không? Từ đó mình ở với thầy để tâm học hành và biết giúp các bạn cùng cảnh ngộ như mình tìm được chỗ ở tuy còn rất xa lạ với thành phố.

Dia chi: HN
Email: hth0678@yahoo.com.uk
Noi dung: Cho tôi chia sẻ cùng bạn nhé! Đồng ý là đó là quan niệm của người Á Đông nhưng có lẽ, như bạn nói, chúng ta phải thay đổi thôi vì cái đó đâu có gì là xấu! Tình cảm cũng nên bày tỏ ra ngoài, đâu phải lúc nào cũng giữ trong mình đều là tốt cả? Tôi có một người bạn tuy chưa gặp mặt bao giờ nhưng mỗi lúc thấy lòng trống vắng, họ đều gọi điện cho tôi và nói, mình ôm bạn vào lòng nhé, để cả hai cùng thấy ấm áp hơn. Đó là khoảng cách của những người xa nhau hàng ngàn cây số. Vậy thì, với những người mà bạn may mắn có họ ở gần bên, thì hãy cứ thể hiện đi. Bạn sẽ thấy ấm áp vô cùng. Và cái quan trọng nhất trong cuộc đời này, đó là ta cảm thấy bình yên và hạnh phúc, bạn nhỉ!

Ho ten: Tran Thuy Hien
Email: winterwind2000@yahoo.com
Noi dung: Chào bạn, tác giả “Những cái ôm thật đúng lúc”. Rất cám ơn bạn đã viết hộ mình những gì mình cảm và thấy về “những cái ôm”… Mình cũng như bạn, rất cần những cái ôm nhưng lại ngại ngùng không dám… Ngay lúc này đây, mình rất cần một cái ôm, nhưng lại ngại ngùng không biết hỏi ai.

Ho ten: Nhím
Noi dung: Tôi cũng đã từng có cảm giác như bạn! Khi đau khổ, khó khăn trong cuộc sống, tôi thèm lắm một cái ôm chia sẻ. Mùa đông lạnh lẽo về, tâm hồn nhạy cảm thêm buồn và càng thèm một cái ôm ấm áp. Một người bạn trai đã từng ôm eo tôi, chẳng hiểu sao khi đó tôi lại xoay tròn người để thoát khỏi cái ôm ấy của bạn để rồi tôi hối tiếc và nhớ mãi. Đôi lúc muốn một người nào đó ôm mình kinh khủng nhưng vẫn ngại ngùng và không cho phép bản thân đồng tình với suy nghĩ. Chắc hẳn các bạn, ai cũng đã từng có cảm giác thèm một cái ôm ấm áp, chia sẻ nhưng trong chúng ta có mấy ai có đủ dũng cảm để tiếp nhận nó một cách bình thường!

·         Phản hồi bài viết Tại sao của tác giả blog Chip nhỏ lang thang 

Email: hoatuyet1608@yahoo.com
Noi dung: Cũng hay đấy nhỉ! Những câu hỏi tại sao của bạn rất thú vị đấy! Và mình muốn hỏi bạn là tại sao lại như thế?  

Ho ten: Phung Dinh Thang
Email: seul_113@yahoo.com
Noi dung: Bạn à, những lời bạn nói mình nghĩ cũng chỉ phần nào thôi. Bạn nhìn xem các bạn sinh viên nước ngoài họ học và làm thế nào, họ được đào tạo ra sao? Những kiến thức bạn học trong trường có dùng hết hay không? Công việc thì vô vàn mà không sách vở nào nói hết được.

Ho ten: Vo Van Chin
Email: vovanchin_1971@yahoo.com
Noi dung: Chào bạn! Mình là cựu sinh viên của trường đại học GTVT, nhưng mình học tại cơ sở 2 ở TP.HCM. Rất ấn tượng trước bài viết của bạn. Ra trường được 8 năm rồi nhưng mình chưa làm việc gì ra hồn cả. Mình cảm thấy là một người vô dụng. Đọc bài viết của bạn, mình thấy thật xấu hổ. Năm nay đã 37 tuổi rồi. Bạn nghĩ mình bắt đầu lại thì có muộn màng không? Nếu được thì bạn có thể trả lời giúp mình "Tại sao mình lại vô dụng như thế"? Rất mong nhận được sự chỉ giáo của bạn vì mình đoán bạn là người có chí hướng, có mục tiêu phấn đấu thật rõ ràng cho cuộc đời của bạn... Mình rất mong nhận được sự giúp đỡ của bạn. Hy vọng mình sẽ là những người bạnn thân thiết trong tương lai!

Ho ten: Trần Thị Trung Thu
Email: songmay025@gmail.com
Noi dung: Đó là những mơ ước đời thường của hấu hết sinh viên. Để phục vụ cho công việc học tập và thực hành thì đây là những thứ rất cần cho mỗi bạn sinh viên, chỉ có điều những thứ ấy còn quá xa vời. Tôi là một sinh viên báo chí rất muốn tham gia góp phần nhỏ bé của mình vào việc làm cho xã hội tốt đẹp hơn!

Ho ten: Quang Phú
Dia chi: Núi Thành
Email: tom3cang_quangphu@yahoo.com
Tieu de: Không bao giờ là đủ !
Noi dung: Sau khi đọc bài viết này, mình thấy cuộc sống của mình là quá đủ so với cuộc sống của những em bé mồ côi, cơ nhỡ và có hoàn cảnh thật đáng thương. Nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ so với những Người Việt trẻ vẫn miệt mài đi tìm những niềm vui cho những trẻ em khó khăn. Mình đang là học sinh 12. Sau khi vào Đại học sẽ có nhiều cơ hội để đóng góp công sức cho xã hội hơn.

Ho ten: NGUYỄN NHÃ
Dia chi: BẮC NINH
Email: nucuoihuydietbuon@yahoo.com.vn
Noi dung: Tôi cũng luôn tự hỏi mình đang làm gì trên cõi đời này? Sống ư? hay là tồn tại? Và vì sao tôi cứ phải sống khi mà chính bản thân tôi luôn thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa? Vì sao khi mà tôi không có một chút niềm tin? Cũng có thể vì tôi là một người sống bi quan, tiêu cực... Vẫn biết là sống phải có niềm tin và hi vọng, phải biết xác định mục đích cho bản thân, cho ngày mai nhưng lại là một chữ "nhưng"...

Ho ten: Mila
Dia chi: 0988099625
Email: forever_nh93@yahoo.com
Noi dung: Đừng nên tra hỏi cuộc sống này bạn nhé. Hãy tin vào những gì mình đang và sẽ làm trong tương lai ý. Cuộc sống cần có ý chí và niềm tin bạn à. Và cái cuối cùng chúng ta cần đạt đến là tự do và hạnh phúc!

Ho ten: Nguyễn Kim Huệ
Dia chi: Thái Bình
Noi dung: Tôi cũng luôn tự hỏi mình có phải sống quá tình cảm hay không? Đôi khi tôi nghĩ về quá khứ và tiếc nuối hay chỉ đơn giản những ngày xưa ấy tốt hơn bây giờ rất nhiều? Thời gian vẫn trôi và mọi thứ cũng sẽ thay đổi. Tôi nhận ra rằng cuộc sống thật là khó khăn và bạn phải chấp nhận nó. Yêu cuộc sống chính là bạn biết nhìn vào thực tại và cố gắng cho dù bạn không thể trở thành vĩ nhân!

Ho ten: Văn Tuấn
Email: kid_1020@yahoo.com
Noi dung: Theo tôi thì sống để mà biết rằng mình đang sống! Cho dù một ngày bạn ngủ 8 tiếng, hay 16 tiếng mà bạn vẫn sống có ích thì vẫn tốt hơn!

Email: htlanfes@yahoo.com
Noi dung: Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến mỗi người cần có những khoảng lặng nhất định trong cuộc sống đầy lo toan và thử thách này. Nhìn nhận lại mọi thứ và nghiền ngẫm một vài vấn đề cũng là một cách giải trí và xả stress riêng. Bạn hãy thử xem!

·         Một dân tộc có sức sống dài lâu - Phản hồi bài “Những nghề nghiệp xưa” của tác giả Blog Tracy yeu anh

Ho ten: Hoa Quỳnh
Dia chi: Đà Nẵng
Email: quynhht2007@yahoo.com
Noi dung: Chào Tracy! Mình rất thích những tấm ảnh trong blog của Tracy. Thật không dễ gì tìm và lưu lại được những bức ảnh thời gian đó!  Trông ảnh bạn thật dễ mến, mình lớn tuổi hơn bạn nhưng trong cuộc chơi blog này, chúng ta là bạn nhé!

Ho ten: Phùng Đình Thắng
Dia chi: Hà Đông
Email: seul_113@yahoo.com
Noi dung: Không biết phải nói gì hơn bởi những bức ảnh cho thấy được hết tập tục, nét sống của người Việt xưa. Tôi thật bất ngờ và thấy sẽ rất giá trị nếu mọi người Việt đều xem những bức ảnh này. Nguồn cội và quá khứ để ta học hỏi, so sánh đến tương lại. Chúng ta tự hào một dân tộc có sức sống dài lâu!

Ho ten: Yến
Dia chi: Hà Nội
Email: YENLINKLINK@YAHOO.COM
Noi dung: Cuộc sống thay đổi từng ngày... và còn cần lắm những câu chuyện cổ tích của ngày hôm qua để chúng ta viết tiếp những kì diệu của ngày hôm nay!

Ho ten: Ha Thanh Linh
Email: hathanhlinh@gmail.com
Noi dung: Cám ơn bạn trẻ nhiều lắm! Xem tập hình này tôi nhớ lại 40 năm trước, khi tôi 13 tuổi. Ba tôi và những người bạn của ông đã cưa gỗ như vậy đó. Ngay cả ở quê tôi bây giờ cũng không còn cái cưa, nói gì đến những tấm hình lưu niệm! Xin đa ta người bạn trẻ!!!

Hình ảnh: Theo Blog Hakin
Hình ảnh: Theo Blog Hakin

·         Tôi ước… Phản hồi bài viết “Viết lại ước mơ” của tác giả blog Dale 

Ho ten: Đào Thị Hằng
Email: haihang_1979@yahoo.com
Noi dung: Tôi đã từng mơ một gia đình nhỏ bé, một người chồng và hai đứa con, cả gia đình sống vì nhau. Tôi sẵn sàng hy sinh tất cả mọi thứ cho những người tôi yêu thương nhất nhưng tôi chỉ nhận được những điều tôi không mong muốn.  

Ho ten: Lê Thị Oanh
Dia chi: Đài PT-TH Đồng Nai
Email: le_ngocoanh@yahoo.com
Tieu de: Ước mơ, điều tôi không dám nghĩ!
Noi dung: Tôi chưa từng ghi lại những ước mơ của mình. Nhưng tôi đã từng ghi lại những cảm giác khi mình gặp trở ngại, buồn đau. Đó là cách tôi tự chia xẻ. Vì tôi không tìm thấy ai để chia xẻ. Và đến bây giờ vẫn vậy, hơn 30 năm rồi, tôi vẫn một mình. Đọc lại những dòng nhật ký, mới đây hay lâu lắm rồi, vẫn một giọng điệu như nhau, một cảm giác như nhau, chỉ khác nhau ở ngày tháng. Bao nhiêu hy vọng đều chưa một lần thành sự thật. Con người tôi sinh ra đã được đặt vào cái số đã định sẵn, không do tôi sắp đặt, từ việc đơn giản trong công việc, đến những việc phức tạp trong cuộc đời. Lâu rồi tôi không viết nữa, vì cảm thấy tự chán mình. Tôi thầm mong, cũng đã từ lâu lắm rồi, một người tôi có thể nói đựợc tất cả những suy nghĩ, toan tính trong đầu tôi, cảm giác của tôi với mọi người, với cuộc đời. Tôi tìm mãi, đã gặp nhưng vẫn xa khỏi tầm tay với. Tôi ước gì người tôi yêu đang ở xa có thể thấu hiểu được mà trở về với tôi, ôm tôi vào lòng mỗi khi tôi buồn hay vui. Qua một chặng đường có thể xem là nửa đời người, giờ đây tôi chỉ ước mong một điều duy nhất, tôi ước có một gia đình ấm êm hạnh phúc bên người ấy, mãi mãi!

Ho ten: Tiểu Long Nữ
Dia chi: Hà Nội
Email: thienthantuyet@yahoo.com
Noi dung: Tôi ước rằng một ngày không xa tôi sẽ tìm được nửa kia của mình. Tôi ước rằng căn bệnh ung thư của bạn tôi sẽ sớm khỏi. Tôi ước bạn ấy sẽ lại có đôi chân của mình như ngày nào. Tôi ước rằng em gái tôi được hạnh phúc. Tôi ước xã hội không còn những tiêu cực, tôi ước tôi sẽ làm được nhiều việc tốt! Liệu tôi có ước nhiều quá không nhỉ?

Email: mr_hao_businessman@yahoo.com
Noi dung: Hiện tại bây giờ khi đọc những dòng blog này tôi mới thấy mình cần viết lại ước mơ của mình. Tôi muốn mình giỏi Tiếng Anh và khả năng giao tiếp tốt! Tôi mong sau này… trở thành giám đốc công ty của riêng mình!

Ho ten: Phạm Thị Vân Anh
Dia chi: Nghệ An
Email: hoahongden842005@yahoo.com
Noi dung: Ước mơ thì dường như mọi người chúng ta đều có rồi nhưng biến nó thành sự thật là điều không dễ chút nào. Lúc tôi đang học cấp II, mọi người biết ước mơ của tôi là gì không? Tôi mong trở thành bác sỹ bởi tôi thích màu áo trắng. Tôi đã cố gắng học tập để biến ước mơ thành hiện thực nhưng không được. Đó có phải là một ước mơ của tuổi trẻ bồng bột không? Điều kiện không cho phép nên tôi phải thi vào một trường đại học trái với mơ ước của mình. Tôi mới ra trường và để tìm việc làm thật không đơn giản!

Ho ten: Future
Noi dung: Tôi thấy rằng thực sự nền văn hóa và truyền thống của chúng ta không thua kém Trung Quốc hay bất kì nước nào nhưng có lẽ là người dân chưa thực sự quan tâm cũng như nghĩ nhiều đến việc đưa những nét đẹp truyền thống của dân tộc ra giới thiệu với bạn bè Quốc tế nếu không muốn nói rằng bây giờ mới nghĩ đến việc giữ gìn những bản sắc giá trị văn hóa truyền thống khi nó đang dần bị mai một đi cùng với sự phát triển của cuộc sống .

Ho ten: Trần Quốc Toàn
Noi dung: Cảm ơn bạn nhiều vì những gì được viết ra trong bài này. Một lần nữa xin khẳng định rằng ai cũng có quyền tự hào dân tộc. Đã là dân tộc có dòng máu lạc hồng thì mãi mãi mang dòng máu lạc hồng dù sống hay chết.nhất là các bạn trẻ hãy thể hiện tinh thấn của dân tộc việt một cách mạnh mẽ, các bạn nhé.đất nước là của các bạn.

·         Phản hồi bài viết “8 hạt dẻ và một điều ước của tác giả Blog Greenpine 

Ho ten: Nguyễn Kim Hiếu
Email: youmustloveme_00@yahoo.com
Noi dung: Một lúc nào đó bạn tự nhìn lại bản thân mình trong một cuộc sống đầy bận rộn của kinh tế thị trường khiến bạn chóng mặt. Con người mình ở đâu trong đó, nhìn lại cả một chặng đường đã đi qua đột nhiên thấy nhớ về những hoài niệm, khi đó mới biết mình đã đánh mất bản thân mình từ bao giờ, nhớ về bạn bè, nhớ về thầy cô,nhớ về những người đã mang lại niềm vui cho mình và thầm nguyện cầu cho họ được hạnh phúc mãi mãi.

Ho ten: Phung Dinh Thang
Email: seul_113@yahoo.com
Noi dung: Ai trong đời cũng có ước mơ và hình như ước mơ đó của bạn đã phần nào nằm trong tôi. Thật bất ngờ khi ai đó ở phương xa lại nói lên điều mình đang dấu diếm! Cuộc sống có vô vàn lo toan và bận rộn, nếu có ai đó chia sẻ thì đó thật sự là điều kỳ diệu.

 

Khoảnh khắc quê hương – Phản hồi bài viếtCỏ mây lao xao” của tác giả blog Nhà báo dễ thương

Dia chi: Hà Nội
Email: hth0678@yahoo.com.uk
Noi dung: Mình không có thật nhiều kỉ niệm về tuổi thơ và quê hương nhưng, có một vài khoảnh khắc mà mình vẫn nhớ như in về nó. Mình sinh ra ở quê, những năm bé xíu mình ở đó, rồi lớn lên đi học thì cả nhà chuyển ra Hà Nội. Vậy nên, kí ức vể tuổi thơ thật sự ít ỏi và mờ nhạt. Mình rất nhớ hình ảnh buổi sáng đàn bò của cả làng kéo ra ngoài đê để gặm cỏ, và khi chiều tối, đàn bò đó lại lũ lượt quay về. Đó là những ngày nhà nông không có vụ, còn nếu là trong vụ mùa, đàn bò đó sẽ kéo theo thật nhiều thóc lúa và hoa màu. Hình ảnh những đống rơm cứ cao thêm mãi sau mỗi ngày anh chị họ của tôi trồng thêm lên. Và những tối, lũ trẻ con chúng tôi chui vào bếp, để rang những hạt lúa non, thật ấm cúng và ngọt dẻo. Những củ khoai lang, khoai tây nướng mà chúng tôi tranh nhau cắn, thật nóng và thật ngon. Cảm ơn vì những kỉ niệm nhỏ nhoi mà tôi nhớ được, để tuổi thơ tôi lớn lên và thêm yêu quê hương. Và cám ơn cả bạn nữa, đã cho tôi những giây phút bình an trong lúc này!

Ho ten: Vi Tiểu Bảo
Email: vi_tieu_bao6688@yahoo.com.vn
Tieu de: Cảm ơn!
Noi dung: Đọc blog của anh tôi rất xúc động... Anh đã nói hộ những tình cảm dành cho quê hương trong tôi... rất thiêng liêng và sâu sắc. Tôi tin rằng bất kỳ ai cho dù đó là một chính khách hay một thương nhân, một người công nhân quanh năm lo toan cho cuộc sống... thì mỗi khi nghĩ về quê hưong đều có chung những cảm xúc như vậy!

Ho ten: BongBill
Email: vuvinh66@yahoo.com
Noi dung: Cám ơn tác giả cho tôi nhiều suy ngẫm!

Ho ten: Mỹ Duyên
Email: sealcrocodile@yahoo.com
Tieu de: Cảm ơn
Noi dung: Bạn thật may mắn có một vùng quê để nhớ, để hoài niệm. Tôi lớn lên ở thành phố nên không có nhiều những kỷ niệm ngọt ngào như thế, nhưng tôi vẫn tự hào khi mình vẫn có những ngày hè ngắn ngủi rong chơi ở quê ngoại ngày xưa. Tôi yêu những ký ức ngày xưa ấy. Hãy cứ giữ mãi hình ảnh miền ký ức ấy torng suốt cuộc đời nhé. Cám ơn.

Ho ten: Lê Mai
Dia chi: Học viện Tài chính
Email: hoabattu_1945@yahoo.com
Tieu de: mình cũng như bạn
Noi dung: Đã nhiều lần cố gắng đọc những chuyện như vậy với hi vọng sẽ có một kết thúc có hậu. Vậy mà lúc nào nước mắt cũng rơi. Cảm ơn người bạn chưa từng quen biết đã cho mình có niềm tin và trân trọng giá trị của cuộc sống này. Mình cũng bị bệnh nhưng thời gian mình còn tồn tại trên trái đất này còn nhiều lắm.Vậy mà nhiều lúc mình đã bi quan, đã buông xuôi ,đã để thời gian trôi qua một cách vô ích. Nhưng giờ thì không thế nữa đâu bạn à. Mình phải học bạn chứ, phải trân trọng từng phút giây của cuộc sống phải không bạn? Mình cảm ơn bạn nhiều nhé,thật nhiều-người bạn chưa một lần quen.

Ho ten: NGUYEN THI LAN
Dia chi: HAI DUONG
Noi dung: Một bài viết đầy xúc động! Em đã lặng đi khi đọc bài viết này. Tác giả phải có một sự đồng cảm thực sự với những khó khăn mà cô học trò nhỏ yêu dấu phải vượt qua… là một tấm gương để chúng ta nghiêng mình ngưỡng mộ và tự hỏi chúng ta khỏe mạnh thế này đã làm được gì?

Tieu de: mong muốn được chia sẻ
Noi dung: Thưa thầy! Xin cho phép em được gọi tác giả blog Kiemtn’s như thế vì hiện nay em cũng đang là một sinh viên. Câu chuyện của thầy về bạn sinh viên dũng cảm đó khiến em vô cùng yêu mến,cảm phục người bạn đầy nghị lực ấy.Chắc hẳn cho tới giờ nhiều người vẫn còn đau lòng trước sự ra đi của anh Trần Tuyên, và em nhận thấy sự tương đồng về ý chí ,nghị lực kiên cường giữa hai con ngươi này.dường như tạo hóa xắp đặt cho họ xuất hiện trên đời này với bao trắc trở nghiệt ngã để những người khỏe mạnh như chúng ta thấy được giá trị của cuộc sống mà trân trọng nâng niu nó hơn. Qua lá thư nhỏ này em mong thầy cho em biết tên và địa chỉ của bạn sinh viên kia để em và mọi người có thể cùng nắm tay chia xẻ! Xin cảm ơn thầy!

Ho ten: Nguyễn Đức Hiệp
Email: hiepchicken82@vnn.vn
Tieu de: Cuộc sống
Noi dung: Cuộc sống cần phải có được cái nhìn lạc quan yêu đời như vậy, dù khó khăn vẫn tin là mình vượt qua được ! Bạn gái và cả người thầy giáo nhân hậu đó đều rẩt rất đáng kính...

Ho ten: Trương Ngọc Kiểm
Dia chi: ĐH Khoa học Tự nhiên
Email: kiemtn@vnu.edu.vn
Tieu de: Cảm ơn những tâm hồn đồng cảm
Noi dung: sau khi loạt bài viết về sự ra đi của em sinh viên giầu nghị lực trong chùm bài viết "Thầy ơi, em muốn quay lại trường, em nhớ mọi người lắm" được đăng tải trên Blog và được đưa lên Blog Việt Truongngockiem nhận được khá nhiều lời chia sẻ, đồng cảm của mọi người. Tiếc rằng, cô bé học trò đó đã mãi mãi ra đi nhưng TNK tin rằng em cũng sẽ mỉm cười ở nơi cực lạc và thầm cảm ơn mọi người nhiều lắm. Cảm ơn những tấm lòng nhân hậu, cảm ơn những tình cảm, những giọt nước mắt của mọi người giành cho em. Cuộc sống này đã và sẽ có những con người biết trân trọng giá trị cuộc sống và luôn biết dũng cảm đối mặt với khó khăn bằng một trái tim đầy tự tin, bằng bản lĩnh, bằng nghị lực sống. Và cuộc sống cũng có những người sẵn sàng dang tay nắm lấy những bàn tay nhỏ bé đó. Cảm ơn em - cô học trò của tôi - người đã cho tôi bài học làm người rất đáng ghi nhớ. Cảm ơn Đồng hành - những người bạn đã và đang sẵn sàng chia sẻ với những người có cuộc sống khó khăn hơn mình. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng chúng tôi.

Blog Việt mời bạn tham gia ý kiến theo mẫu phản hồi sau hoặc gửi bài viết, đường link blog về địa chỉ blogviet@vasc.com.vn (Các phản hồi gõ tiếng việt hoặc dùng font chữ Arial) Cám ơn các bạn! 

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,