,
221
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
937274
Chào nhé, 12 ơi!*
1
Article
null
,

Chào nhé, 12 ơi!*

Cập nhật lúc 15:23, Thứ Sáu, 25/05/2007 (GMT+7)
,

(Blog Việt) - 3 năm so với một đời chỉ tựa như một cái chợp mắt nhưng là cái chớp mắt diệu kì. Giữ mãi nhé! Thời gian... đừng như giấc mơ tan biến kỷ niệm!

Tạm biệt mái trường!
Tạm biệt mái trường!

  • Thời gian đừng như giấc mơ...

Cách đây ba năm, cũng tầm này, bạn hùng hùng học, lao vào cố gắng... lao vào thi... để kiếm được một suất trong trường.

Bây giờ. Bạn cũng lao học, cũng hùng hục cố gắng...lao vào thi... để rời trường. Cũng là cái lẽ tất nhiên ... là sự chuyển động ... là sự thay đổi... Nhưng là để tìm kiếm những sự Khởi Đầu.

Thấy những gương mặt mệt mỏi, căng thẳng. Thấy bạn căng ra như dây đàn. Thấy rõ những lo lắng, những áp lực. Muốn gần mà cứ xa đi... Những giờ học còn tiếng nói cười. Những chỗ vắng. Những cái nhìn ái ngại. Nụ cười không còn hồn nhiên như trước. Ai đó chợt quên nhau... Một thoáng chốc!

Tất cả đang dần kết thúc... Nhưng là KẾT THÚC CHO MỘT BẮT ĐẦU..

Thời gian không ngừng trôi... Đếm ngược. Thời gian chẳng còn được tính bằng năm, bằng tháng, và có lẽ cũng không bằng ngày. Thời gian giờ tính bằng Tiết học!

17 tiết cuối cùng của đời học sinh.

17 tiết cuối cùng của một A2 (04-07)

17 tiết học cuối cùng.. Để sau đó mọi thứ lại được xếp lại gọn gàng, ngăn nắp trong kí ức.

17 tiết cuối cùng.. cho những ai muốn níu giữ lại những kỉ niệm.. Cho những dòng lưu bút..Những lời nhắn nhủ.

Để rồi sau đó...

Những ngày vui của tuổi học trò
Những ngày vui của tuổi học trò

Sẽ phải tạm gác lại nỗi buồn. Tạm gác lại sự thiếu vắng. Tạm quên đi những buổi dấm dúi che cho nhau thoát khỏi cái nhìn của thầy hiệu trưởng khi có ai đó quên mặc đồng phục. Tạm quên đi những giờ 10 phút cả hội đánh TNA, nhốt nhau vào nhà vệ sinh. Tạm quên đi bàn học quyền lực. Tạm quên đi những lúc cùng học, cùng chơi, cùng bảo vệ nhau , cùng khóc, cùng cười...

Tất cả dành cho nỗ lực. Dành cho ước mơ. Dành cho ..ngày mai... Một ngày mai Thắng - bại!

  • Thắng - bại..?

Kỳ thi chưa bắt đầu, nhưng sự thắng - bại đã khiến cho những không khí lớp càng trầm xuống!

Kết quả FPT. Có người đỗ. Kẻ suýt đỗ. Và thậm chí là tâm lí ngoài cuộc. Cũng chẳng khá hơn! Tự dưng muốn được cùng tụi nó thử có cảm giác chờ đợi. Cảm giác hy vọng. Bỗng có cái suy nghĩ ấy khi đêm qua nhận được vài cú điện thoại nhờ xem điểm dùm. Bạn bè. Đứa vui. Đứa buồn. Ríu rít hỏi nhau đỗ trượt!

Thấy sự buồn cũng đa dạng. Đứa chưa đỗ buồn vì thất vọng. Đứa đỗ cùng buồn vì không bằng lòng với bản thân. Vì đỗ thấp. Vì muốn cao hơn. Cũng than vãn.Cũng kêu chán. Lạ. Lòng tham (hay sự tiến thủ) của con người... có giới hạn?

Những đôi mắt ấy. Hôm qua là hy vọng... hôm nay lại là những vệt ngang dọc... mất tự tin!

Đứng ngoài cuộc tất cả. Chỉ biết nhìn. Biết nghe. Biết nói ra vài câu nhạt thếch mà người ta gọi là sự chia sẻ. Cảm giác đứng ngoài còn tệ hơn cả cái sự đỗ trượt hôm nay của tụi nó. Cảm giác không được chờ đợi. Không đựơc hi vọng. Cảm giác mọi thứ không phải của mình. Không có mình. Quanh quẩn chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc chơi!

Cảm thấy chột dạ. 2 tháng nữa, rồi cũng sẽ thế. Nhưng sẽ không chỉ có vài ba đứa. Sẽ là tất cả. Sẽ có những niềm vui tột đỉnh. Những nỗi buồn thậm sâu. Những nụ cười rạng rỡ. Những gục ngã. Những thất vọng.

Những cảm xúc sẽ nhiều hơn, lớn hơn...

Nắng sân trường - Ảnh: Blog ShinHL
Nắng sân trường - Ảnh: Blog ShinHL


Nhưng chỉ mong đó sẽ là những điều lạc quan, những niềm vui.. Cho Tôi. Cho tất cả bạn bè tôi vì tôi đã thấy trong ánh mắt của bạn ngày hôm nay là sự quyết tâm tràn đầy! Và cả những tin yêu, những ước mơ cháy bỏng!

Vì khi đó, tôi cũng sẽ không còn là kẻ ngoài cuộc.

Chúc may mắn cho tất cả các bạn, và cho cả tôi nữa!

  • Viết riêng cho “em” của tôi!

Chia tay thì chia tay.
Chia tay đâu cứ phải là vì không còn yêu nhau nữa?


Tôi biết, em sẽ khóc, sẽ dằn vặt, sẽ tìm mọi cách hỏi tôi lí do. Nhưng để làm gì? Để nghe những lời nói dối? Để em sẽ càng đau lòng hơn... rằng ta sẽ khó có thể gặp lại nhau?

 

Tạm biệt nhé tuổi học trò - Ảnh: ShinHL

Nhưng nếu em muốn nghe.. Tôi sẽ vẫn nói câu ấy. Cái câu nói mà thời gian gần đây tôi nói với em nhiều hơn... và bản thân cũng muốn nói nhiều hơn thế...

TÔI ( vẫn )
YÊU EM!

Vậy đấy, em sẽ trách tôi là thằng tồi. Là thằng đạo đức giả. Rằng tôi đang tự bao biện cho bản thân hèn nhát của mình. Rằng tôi đang cố cứa vào trái tim em thêm những vạch dài.
Em sẽ cho rằng tôi cũng chỉ giống như hàng trăm ngã đàn ông "lẳng lơ" ngoài kia... Đến với em... làm em yêu... rồi một mực bỏ đi... mà vẫn bằng mọi giá khiến em không thể quên tôi...

Biết nói sao?

Yêu nhau bao lâu. Tôi hiểu em. Đủ để nói, tôi muốn ở bên em nhiều biết chừng nào. Tôi yêu cái cảm giác rằng tôi được ở trong em. Là một phần của em. Tôi yêu cảm giác khi chúng ta bên nhau. Khi ta cùng chia nhau những bát xôi ở căng tin lúc 8h. Khi em dí vào tay tôi thanh kẹo sugga màu hồng...vì biết tôi thích vị dâu. Khi em ngúng ngẩy, giận dỗi đòi tự ăn mì bò chứ nhất quyết chê "bún ốc gì mà toàn thịt bò thế này?". Tôi vẫn nhớ rõ những lúc nắng gắt hồi trưa, em đợi tôi ở cổng... vì biết tôi không đi xe. Những lúc em mải miết nói cười với bạn bè... bỏ rơi tôi một mình giữa khoảng không lạnh ngắt... Ngắm em cười thật xinh!

Nhớ những khi tôi cùng em ngồi trong thư viện chụp ảnh, nói chuyện đến mức suýt bị đuổi. Những lúc cùng em đạp xe về đến tận nhà em, chỉ để làm một việc không phải cho tôi mà đến giờ - khi em nhắc tôi mới nhớ. Cả những lúc em và tôi nghịch ngợm, hắt  nước vào nhau cho đến khi ướt hết quần áo mới thôi... nghịch lắm.!

Tôi yêu quý từng phút từng giây được để yêu em. Em sẽ cười, bảo tôi đang cố lừa dối em rằng vì sao, tôi nói yêu em... nhưng ta vẫn phải chia tay!?

Em à!

Dãy hành lang dài vắng bước chân ai... - Hình ảnh: ShinHL
Dãy hành lang dài vắng bước chân ai... - Hình ảnh: ShinHL


Cuộc sống không chỉ toàn màu hồng... và tình yêu thì chẳng đơn giản như những câu chuyện em đọc trên mạng, những bộ phim tình cảm lãng mạn mà em vẫn xem trên tivi...

Đâu phải yêu nhau là sẽ được ở bên nhau!? Em nên hiểu điều đó, điều tôi đã phải đau đớn chấp nhận.

Đã có những lúc tôi thấy thứ tình cảm này thật mơ hồ. Cảm giác lạc lõng. Cảm giác cô đơn... Dù rằng em vẫn đấy... vẫn ở trong tôi như thế! Và mở vòng tay mỗi khi tôi muốn ngả đầu vào chỉ để xin em chút bình yên.

Sự thật thì tôi đã đau đến quặn lòng khi chứng kiến những đổi thay nơi em.
Em thay đổi nhanh hơn tôi tưởng. Tôi phải chấp nhận một sự thật... Sự thật mà tôi vẫn thường tự mộng mị bản thân rằng chỉ là nhất thời thôi. Không sao, tôi hiểu, tôi hiểu!

Thời gian cho tôi thêm yêu em... Và cũng cho em thêm những trưởng thành. Em không thật sự đẹp, nhưng là vẻ cá tính, lôi cuốn. Em luôn biết cách thu hút những sự chú ý của mọi người xung quanh. Tôi đã từng mong thời gian ngừng lại, để tôi thấy em vẫn ở đó. Tôi đã từng mong mình sẽ mãi ở trong em như thế. Là một phần của em. Và được em yêu nhiều như tôi yêu em... Nhưng đó cũng là khi tôi thoảng thốt nhận ra... mình đang dần mất em.

Mới đây thôi, tôi vẫn còn chưa chấp nhận sự thật ấy.

Tôi vẫn cười xoà với những đứa bạn khi nghe thầy D. lắc đầu: " [...] ngày càng làm tôi thất vọng! [...] thật suy đồi!". Cái từ "suy đồi" - khíên tôi chỉ cho rằng đó là những câu nói đùa vui của một thầy giáo trẻ tuổi...Có gì đâu.

Rồi tôi vẫn phảy tay, chẳng mảy may bật tâm khi cô L. phản ánh: "Cô muốn báo động đến tất cả các em rằng [...] đang rất tụt dốc. Suốt 3 năm theo dạy, chưa lúc nào cô thấy [...] đáng thất vọng như năm lớp 12 này!"..

Thì chỉ là sự rã đám khi sắp thi thôi mà. Có gì đáng lo đâu. Em vẫn thể hiện mình rất tốt ở những mặt quan trọng để phục vụ cho kì thi sắp tới và cả hình ảnh của em trong mắt bạn bè!

Rồi những khi thấy thầy giám thị hầm hầm vào lớp và ghi tên em vào sổ đầu bài kèm những lời phê rất không "thiện cảm" ở bên...

 

Chào nhé, 12 ơi! Ảnh: ShinHL
Chào nhé, 12 ơi! Ảnh: ShinHL



...Tôi đã phải chấp nhận sự thật ấy, cố gắng... Tôi muốn yêu em nhiều hơn, quan tâm đến em hơn nữa. Gần gũi em hơn, tôi đã cố để em trở về là em của những ngày xưa ấy!
 
Ai đó bảo hình như tôi đã bỏ cuộc. Em cũng viết trong sổ của tôi rằng tôi "thường hay bỏ mặc bạn bè khi gặp khó khăn nhưng rồi sau đó có trời mới biết vì sao... tôi lại quay về..." và điều đó thì chỉ làm cho tôi "không phải là một thằng bạn tồi". Những câu đó của em cứ in sâu vào tôi... Cũng những thắc mắc đang lớn dần trong tôi, mơ hồ về em, về tôi!

Tôi cũng sẽ không thể quên những điều em đã dành cho tôi. Em đã cho tôi một phàn thiêng liêng quý báu của em. Tôi trân trọng nó. Vì nó là điều tuyệt vời nhất mà một thằng "tồi" như tôi có được từ em. Tôi hiểu, em cũng vui lắm, khi biết tôi quý/ tôi yêu nó đến mức nào. Vì rằng với tôi...nó sẽ là món quà "không thể thay thế"! Mãi mãi...

Nhưng...

Hình ảnh: ShinHL
Hình ảnh: ShinHL


Không còn thời gian. Buộc phải như vậy. Đó là lí do chia tay của tôi và em.

Người ta chỉ cho phép tôi và em được ở bên nhau trong chừng ấy thời gian. Cho tôi và em từng ấy cơ hôi để hiểu nhau...và để yêu nhau...

Tôi đã yêu em hết mình. Tôi dám nói, với tôi em luôn là số một và tình yêu của tôi và em là thứ tình yêu lung linh nhất. Bao la nhất.

Xa em. Tôi sẽ phải học cách bỏ đi những thói quen cũ.

Sẽ không còn những buổi sáng dậy sớm, cuống quýt bài vở, quần áo chả là lượt... chỉ mau chóng đến kịp giờ. Sẽ không còn những bữa cơm căng tin vui nổ trời. Sẽ không còn những buổi trốn tiết xuống Văn phòng Đoàn chỉ để nghe nhạc, và quan trọng là xin cái giấy cho một lũ quỷ đang đợi để đi tập 26/3.

Sẽ không còn nữa những tiết học tiếng Anh mà 100% đều chăm chú học... môn khác!? Sẽ không còn những giờ Văn cô Hương, tôi và EM lãng đãng nhìn trời nhìn đất, nghe gió Hồ Tây vi vu! Sẽ không còn nữa những buổi học trong cái lò than ngõ 29 Thuỵ Khuê. Không còn được cùng em trêu "chị" chủ U60!

Vang bên tai tiếng em gọi tôi thân thương. LinhA. Bí thư. Những tiếng em giục tôi thu tiền ủng hộ... Tất cả giờ chỉ như một cuộn phim, và tôi thì đang xem những thước phim cuối cùng.

Chia tay nhé em...!

Những khoảnh khắc bên nhau - Ảnh: Blog ShinHl
Những khoảnh khắc bên nhau - Ảnh: Blog ShinHl

Chia tay để biết tôi đã có với em nhiều hơn một thứ tình cảm.

Để tôi biết... tình cảm của em và tôi là diệu kì!

P
hải. Bởi tôi yêu em.. là yêu 49 + 7 con người. Là chấp nhận yêu cả tính xấu, cả cái đáng yêu nơi em. Là chấp nhận gièm pha đàm tiếu, yêu em... dù em là  cô gái dịu dàng, hay là một anh chàng đẹp trai.

Là chấp nhận tuổi tác chênh lệch, là chấp nhận những "nhu cầu, đòi hỏi" thất thường nơi em... Thế đó! Nhưng... Tôi tham lam... và tôi vẫn muốn yêu em như thế! Yêu em như thể tôi chỉ có "mình em"?!

em... Là A2 của chúng tôi!

Có thể em không yêu tôi nhiều như tôi mong muốn. Nhưng tôi tin, tôi yêu em nhiều hơn bất kể một thành viên nào!

3 năm bên nhau, chúng ta có nhiều những kỉ niệm, những buồn vui. Những điều để nhớ. Để nghĩ. Để chợt giật mình..Ta lo cho nhau.

3 năm, so với một đời, chỉ tựa như một cái chợp mắt. Nhưng là một cái chớp mắt diệu kì. EM của tôi. Giữ mãi lấy nhé. Tình cảm của tôi. Của hơn 50 thành viên còn lại.

Sẽ nhớ về em rất nhiều...

Hôn em! Nụ hôn cuối cùng!

A2 [04-07] - CVA!

Giao diện Blog ShinHL
Giao diện Blog ShinHL
Blog Việt theo Blog ShinHL – *Tên bài do Blog Việt đặt

Về tác giả Blog: ShinHL- Một cậu chàng rất hay và yêu thích câu nói: “Đừng tắt nụ cười ngay cả khi hy vọng không còn!”.

Chia sẻ kỷ niệm với mái trường bên thầy cô và bạn bè, một quãng thời gian khó quên với cuộc đời mỗi người. Blog Việt mời bạn gửi theo mẫu phản hồi sau hoặc gửi bài viết kèm đường link blog về địa chỉ blogviet@vasc.com.vn

 Phản hồi của bạn đọc Blog Việt

 

 

 

 

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,