Nhân mùa Vu Lan: Trăn trở của người con mới lớn
Hôm nay mình chỉ cho mẹ cách sử dụng Yahoo!Messenger, mất tong cả buổi mà mẹ không nhớ được, mình nảy ra sáng kiến viết hết vào sổ. Chỉ có mỗi việc nhắn tin mà hướng dẫn hết cả trang giấy. Ngồi chờ mẹ gõ ì ạch từng nút, từng nút trên bàn phím viết một mẩu tin nhắn m mất 20 phút! Sốt ruột quá. Thế mà, mẹ đã từng ngồi trông mình từ lúc bò, đến lúc đi chập chững từng bước không biết có sốt ruột như mình lúc này không nhỉ? Chắc là không!
Mẹ thì lúc nào chả thế, không bao giờ nghĩ đến mình mà chỉ lo cho người khác. Đến bây giờ mới được sử dụng vi tính mà mấy đứa con lúc nào cũng bô bô cái gì là nick, là Internet, blog... vậy nên mẹ cũng tập tành dùng cho được cái YM để còn gửi thư cho mấy dì và nhắc nhở lũ con yêu lo học hành, chứ bọn trẻ cứ ôm máy vi tính thì có ngày cũng lồi mắt ra. Ấy vậy mà ngồi chưa nóng chỗ mẹ phải lật đật chạy đi chợ, tới giờ nấu cơm mẹ đi xuống bếp… Còn mình thì làm gì đây?! |
Hình ảnh: Blog Grey (st) |
Có ai đó từng nói kẻ nào biết điểm yếu của mình thì kẻ đó là người mạnh mẽ. Tôi thì ngược lại, càng hiểu rõ mình tôi càng lo sợ, hoang man. Tôi sợ mình không đủ bản lĩnh để đưa ra những quyết định đúng đắn, tôi sợ mình không đủ tự tin đi hết con đường đã chọn, tôi sợ mình không đủ kiên trì để theo đuổi niềm đam mê. Vì thế, khi mọi người ở ngã ba đường, họ sẽ tự tin chọn một con đường riêng cho mình và đi hết cuộc đời. Còn tôi luôn đi song song, có khi lại "song ba" chỉ vì tôi e sợ mình sẽ luyến tiếc cho sự lựa chọn sai lầm của chính bản thân.
Trước đây, tôi sống với quan niệm rằng "chuyện gì đến sẽ đến" - what will be will be. Để cho đến bây giờ nhìn lại trong tay tôi thấy mình chẳng có gì. Không có một định hướng hay một đam mê nào rõ rệt, có nghĩa là tôi cũng có nhưng nó không đủ lớn để vạch ra một con đường mà mình sẽ đi, sẽ theo đuổi và phấn đấu.
Tôi yêu âm nhạc, khoái thể thao, đam mê sách, thích nghiên cứu, ham phiêu lưu. Ở mỗi lĩnh vực tôi có một ít năng khiếu, chỉ ít thôi và điều đó khiến tôi bực mình. Tại sao nó không quy tụ về một mối mà mỗi thứ lại một ít khiến tôi chẳng làm nên trò trống gì được. Bố tôi dạy Anh, tôi học khá Lý, thích môn Sinh nhưng cuối cùng lại chui tọt vào lớp chuyên Hóa. Tôi nhảy cũng được, hát ổn nhưng không theo trường lớp nào, chỉ toàn là học mót. Tôi yêu bóng rổ nhưng lại giỏi bơi. Tôi thích chơi piano nhưng lại....không có tiền mua đàn hờ..hờ thế có khổ không chứ. Hậu quả là tôi cứ lơ ngơ, không biết mình đã có những gì, đang lam gì, đang đứng ở đâu và sẽ đi về đâu.
Cuộc sống là như thế, nó luôn bắt bạn phải chọn lựa, bạn luôn phải đứng ở ngã ba con đường. Con đường ở đây chỉ là khái niệm chung cho hoàn cảnh, con người, sự nghiệp, công việc...mọi thứ mà bạn phải đối mặt hàng ngày và tôi biết không chỉ có tôi mà còn rất nhiều bạn trẻ lâm vào tình trạng giống như thế.
Duy nhất một thứ mà bạn không cần chọn lựa, không cần theo đuổi, nó vẫn luôn tồn tại bên bạn, song hành cùng bạn trong suốt cuộc đời. Đó chính là gia đình của bạn, họ vẫn luôn ở đó quan tâm đến bạn, theo dõi từng bước đi của bạn dù bạn có lờ đi hay tạm lãng quên để theo đuổi những mục đích riêng của mình.
Tôi viết bài này chỉ để chia sẻ cảm giác của mình với những bạn trẻ sẽ và đang trở thành sinh viên, một mầm non của đất nước. Bạn đừng buôn lỏng, lãng quên hay chần chừ về những hoạch định tương lai đã vẽ nên. Hãy tin rằng dù bất kì trở ngại nào ập đến thì gia đình luôn bên cạnh ủng hộ và nâng đỡ bạn. Chúc các bạn thành công trên con đường của mình.
Blog Việt theo Blog Grey
Giao diện Blog Grey
Về tác giả blog Grey – Người thích cười: Đừng nuối tiếc ngày hôm qua và ảo tưởng về ngày mai. HÃY SỐNG HẾT MÌNH CHO HÔM NAY.
Chia sẻ những dòng cảm xúc, những bài viết nhân mùa Vu Lan báo hiếu cha mẹ, mời bạn gửi tới Blog Việt câu chuyện của gia đình bạn theo mẫu sau hoặc gửi về địa chỉ blogviet@vasc.com.vn