Ngồi xuống, lắng nghe và nói
(Blog Việt) - Có một bộ phim tôi xem nó như thế này: Bà mẹ và cô con gái lớn ương bướng luôn cãi vã với nhau. Ngay cả lúc cô sắp cưới chồng. Bởi người chồng cô tuy tốt bụng nhưng gia thế lại trung bình. Ngày cuối cùng của cô ở nhà, họ lại cãi nhau, nhưng buổi đêm, bà lén vào phòng nhìn cô ngủ và khóc. ’’Hãy sống tốt và mạnh mẽ con gái nhá, như là con bây giờ vậy’’, bà khóc..
Có người mẹ nào lại không thương con, tôi đã nghĩ vào lúc xem bà khóc như thế.
Hình ảnh: Devianart |
Ái chà, nghĩ lại thì tôi đã 22 tuổi. Hai mươi hai tôi học cách ngồi xuống và nói chuyện với mẹ của mình. Thế mà chỉ cách đây có vài năm, hai mẹ con chẳng bao giờ nói chuyện được đúng nghĩa với nhau. Tôi thì quá ương bướng, bà thì quá nghiêm khắc. Người ta gọi đấy là xung đột giữa hai thế hệ. Những đứa trẻ cứ cố vùng ra khỏi sự áp đặt của bố mẹ, những người mẹ thì cố bảo bọc con khỏi những thứ mình nghĩ là không tốt của cuộc đời. Giá mà bà hiểu tôi hơn! Giá mà nó hiểu tôi hơn. Có lẽ là cả hai mẹ con đều nghĩ là như vậy.
Hình ảnh: Deviantart |
Tôi không nhớ là từ lúc nào thì hai mẹ con ngồi xuống và bắt đầu ngồi nói chuyện với nhau nữa. Có lẽ từ một ngày của lớp 12, khi tôi oà khóc và nói cho bà nghe về những điều mà mình nghĩ về cuộc sống? Hay là từ khi tôi phải vào
Hình ảnh: Deviantart |
Ngày hôm nay, khi hai mươi hai, tôi muốn nói chuyện với bà về rất nhiều điều. Về cuộc sống, về công việc và những chuyến đi xa. Về thế giới mà còn lạ lẫm với tôi và về những thứ bà trải nghiệm được trong đời. Và tôi muốn bà thấy rằng hai mươi hai, cô con gái của bà đã lớn biết chừng nào. Có lẽ là để bà thấy tự hào về tôi.
Khi hai tuổi tôi học cách đi. Khi hai hai tôi biết mình còn cần phải ngồi xuống, lắng nghe và nói.
Theo blog
Vài nét về tác giả blog: Vẫn đang học cách sống có trách nhiệm với bản thân & cuộc sống.. thậm chí chỉ là với một cây cà chua..
- Cảm nhận của bạn?
- Ho ten: Hoàng
Noi dung: Uh. Tôi 23 và tôi cũng đang mới chỉ bắt đầu học cách ngồi xuống nói chuyện với cha mình. Tôi thường nói với bạn bè, cha không hợp tính tôi. Trước kia khi ở nhà, cha luôn quan tâm đến những người bạn tôi chơi. Cách nói chuyện của cha như là chọn bạn cho tôi vậy. Nhiều khi cha động đến rất nhiều chuyện cá nhân của tôi. Tôi không thích như vậy. Tôi luôn cãi lại cha dù là chuyện nhỏ nhất. Khi đi học xa nhà, tôi không có cảm giác muốn về nhà cho lắm. Tôi về rất ít. Có một lần tôi gặp chuyện buồn, tôi về nhà và vô tình nhận ra cha mẹ mình thay đổi quá. Tóc cha mẹ đã thêm nhiều sợi bạc. Tôi thấy mình thật vô tâm ,tôi đã làm được gì cho cha mẹ chứ? Hay là hàng tháng nhận những đồng tiền và tiêu chẳng bao giờ suy nghĩ. Tôi hối hận cho những lần tôi bất đồng ý kiến với cha mẹ.Tôi đã sai, trăm đường tôi đã sai. Tôi sẽ học, học cách ngồi xuống nói chuyện với cha. Cảm ơn bài viết của bạn -
Ho ten: Kim Vinh
Dia chi: Cty Dome
Email: buikimjoly@yahoo.com.vn
Tieu de: Gửi bạn
Noi dung: Tôi chân trọng ở bạn một tấm lòng, một cách nghĩ, ma không ít giới trẻ hiện nay đã bỏ quên từ lâu . Họ sống cho họ nhiều hơn là vì người khác, gấp gáp thực dụng đến không ngờ. thậm chí cần để đạt được mục đích, họ sắn sàng đấnh đổi bạn chí cốt, đánh đổi người đã dạy dỗ họ khi mới chập chững vào nghề, miễn sao họ luôn là số 1 trong con mắt của Sếp chẳng hạn. Cám ơn bạn đã có những dòng tâm huyết, để tôi còn nghĩ rằng đời vẫn đẹp và đáng sống biết bao...Ho ten: Đào thị Hường
Dia chi: Hà Nội
Email: modiachat1@yahoo.com
Tieu de: Thank you
Noi dung: Tôi cũng đã như vậy và cho đến bây giờ vãn vậy, tôi chưa bao giờ ngồi nói chuyện với mẹ một cách đúng nhất. Tôi luôn cãi mẹ và chưa bao giờ nói suy nghĩ của tôi cho mẹ nghe cả và có lẽ bây giờ là lúc tôi cần phải học tập bạn nhưng phải làm sao đây khi mà những gì tôi muốn nói lại rất khó có thể mở lời?Ho ten: Tâm
Dia chi: AOF
Email: dttam_hvtc@yahoo.com
Tieu de: speaking
Noi dung: Câu chuyện của bạn làm tôi nhớ Mẹ nhiều quá! Tôi không phải là một đứa con gái ương bướng như bạn, cũng không khó khăn để nói chuyện với Mẹ như bạn. Nhưng nhiều khi tôi lại giữ quá nhiều suy nghĩ trong đầu. Tôi biết ngồi xuống, lắng nghe nhưng đôi khi lại không thể nói... Tôi yêu Mẹ nhất trên đời,đi học xa nhà nhưng chỉ nghĩ về Mẹ thôi là mắt tôi lại long lanh,dù đã cố gắng để kiêm chế. Thế mà tôi chưa một lần nói được với Mẹ rằng: "Con yêu Mẹ". Đọc những dòng tâm sự của bạn tôi hiểu rằng đôi khi lắng nghe và cảm nhận thôi thì chưa đủ...Dia chi: muabuon842002@yahoo.com
Noi dung: Câu chuyện của bạn làm tôi nhớ đến bố tôi. Tôi và bố cũng chưa bao giờ nói chuyện đuợc với nhau đến 3 cấu. Và hôm qua, cũng là lúc tôi lấy hết can đảm để nói chuyện với bố về công việc của tôi. Tôi vẫn hay nghĩ tại sao bố ko hiểu và tin tuởng tôi. Và tối nghĩ tôi và bố chẳng hợp nhau tý nào cả. Nhưng tôi biết bố rất thương và chiều tôi. Bố luôn lo lắng cho tôi, nhưng tôi thì ko hiểu cho những điều đó. Tôi chẳng bao giờ chịu nói chuyện một cách nghiêm túc với bố, tối chẳng chịu hiểu cho nỗi lòng của bố. Và hôm nay khi đọc bài viết của bạn. tôi nghĩ rằng tôi sẽ phải giống như bạn, học cách ngồi xuống, lắng nghe và nói chuyện với bố... để bố con tôi có thể hiểu đuợc nhau, để bố có thể tin tuởng ở tôi, và tôi thấy vững tin khi có bố luôn bên cạnh. - Hãy gửi phản hồi của các bạn đến Blog Việt theo mẫu sau: