Âm thanh của một thời đã xa
(Blog Việt) - Từ hôm ông nội xuống ở với mình, đêm nào ông cũng bảo mở đài cho ông nghe. Mình hỏi, ông nặng tai thế có nghe đài nói gì không? Ông bảo, nghe không rõ nhưng có nó thấy vui, không có buồn lắm.
Vậy đó, với người già đài tiếng nói đã trở nên một cái gì đó quá đỗi thân quen không thể thiếu được, và cái radio dù cũ kỹ, thậm chí hen rỉ cũng là vật bất khả ly thân.
Có lẽ, nếu không có ông nội, không biết đến bao giờ tôi mới được nghe lại tiếng ọt ẹt, rè rè được phát ra từ cái radio cũ mèm ấy.
Hình ảnh: tác giả bài viết gửi |
Sáng sớm, nghe câu “Đây là đài tiếng nói Việt Nam, được phát thanh từ Hà Nội, thủ đô nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” sang sảng trên loa thiếc đầu cổng ra công trường là lũ lượt í ới gọi nhau dậy.
Người lớn vác cuốc, lái máy cày ra công trường, còn bọn nhỏ như tôi thì tranh dành lấy mấy cái đài. Ác liệt đến nỗi, nhiều cái bị văng cả nút điều khiển, móp cả lưới bảo vệ loa. Mà cái thời còn hàng Liên Xô ấy, cái gì cũng to đùng… Cái radio cũng bằng cái laptop hạng nhỏ bây giờ. Toàn bằng sắt nặng trình trịch, nút điều chỉnh thì thô kệch.. được mỗi cái loa… đầu trên mở đầu dưới nghe cứ oang oác.
Đôi lúc nhớ lại rồi nghĩ vẩn vơ… nếu cái hồi còn ăn cơm tập thể, thắp đèn dầu ấy mà không có mấy cái đài chắc đêm buồn thảm và dài lê thê…
Bây giờ cuộc sống đã khá hơn, đầy đủ tiện nghi, cũng như nhiều thứ khác bị rơi vào quên
lãng, thói quen nghe đài phát thanh trên radio cũng dần dần lãng quên.
Hình ảnh: tác giả bài viết gửi
Đâu đó, còn những ông bà già nặng tai mò mẫm trên cái phím dò. Hay ở các thôn quê, đài phát thanh phát ngày hai lần, đôi chỗ âm được âm mất. Ngay đến thế hệ như tôi, sắm “dế” xịn có cả radio FM mà chả mấy ai chịu nghe.
Trong kỷ nguyên số này, thông tin nhanh như vũ bão, chỉ cần click chuột là thế giới hiện ra trước mắt từ vụ hở “hàng” của ngôi sao nọ, đến chuyện chăn gối của kẻ nổi tiếng kia... Hơi đâu giới trẻ ngồi bật radio nghe tiếng mấy cô phát thanh viên trên sóng phát thanh?
Cũng chả biết trách ai, nó phải thế. Biết sao giờ.
Còn không… chỉ biết chép miệng… âu cũng là âm thanh của một thời đã xa.
Gửi từ Blog Bi Kính Lúp
Về tác giả Blog Bi Kính Lúp: Vui tính một chút, hoà đồng một chút, tình cảm một chút và nỗi loạn một chút...
- Cảm nhận và những điều muốn sẻ chia mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc email bài viết, đường link blog về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn
Ho ten: Diệu Thu
Dia chi: Blog August - Pink
Email: phamdieuthuktdt@yahoo.com
Tieu de: Nhớ một thời...
Noi dung: Câu chuyện của bạn khiến tôi nhớ đến chiếc đài của bố tôi. Chiếc đài to bằng đúng quyển vở ôly của học sinh
Ho ten: Vy
Noi dung: Với tớ, điều bạn nói đang hiện hữu hàng ngày. Ở nhà thì tớ hay nghe buổi tối. Còn lên xe, thỉnh thoảng tớ mới mở nhạc còn toàn nghe Radio. (Mà không phải nghe Xone FM đâu nhé, hay tớ là người không hiện đại?)
Ho ten: bích trâm
Dia chi: biên hoà đồng nai
Email: bupbethantien004@yahoo.com
Tieu de: radio buồn
Noi dung: những lời bạn nói tâm sự về cái radio nghe cứ thấy hay hay.cũng giống như mình tuy là thời đại nào rồi nhưng phòng trọ tớ vẫn còn cái radio đó.Mỗi lần có"quà tặng âm nhạc"là tranh nhau nghe đài.vui lắm,thích nhất là giây phút cãi nhau về thời gian có chương trình hay.bà tớ cũng có một cái.được gọi la gia tài của bà tớ đó.ai mà đụng vào là bị chửi ngay.tuy thời đại công nghệ nhưng radio vẫn giữ vai trò quan trọng đúng ko các bạn.