,
221
9082
Blog Radio
blogradio
/blogviet/blogradio/
1137889
BlogRadio57: Em và tôi, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

BlogRadio57: Em và tôi, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông

Cập nhật lúc 08:24, Thứ Bảy, 13/12/2008 (GMT+7)
,

Blog Radio - Hy vọng câu chuyện hôm nay của Blog Radio như một món quà sưởi ấm những ngày đông giá rét của các bạn yêu chương trình!

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio chương trình Blog Radio 57: Anh và em, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông

  • Em và tôi, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông

(Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn Bao mùa đông qua tôi vẫn mải miết tìm em của Đình Quang)

Blog Radio - Đêm đông. Gió se lạnh luồn qua từng con phố nhỏ. Cái rét ngọt đầu mùa còn phảng phất đâu đây mùi hoa sữa thơm nồng. Phố đầu đông vẫn nhộn nhịp như ngày thường. Có khác chăng là những hàng xà cừ lao xao rụng lá. Những quán cóc mọc lên nhiều hơn, khói bốc lên nghi ngút. Tôi lang thang một mình trong đêm. Thấy mình trơ trọi, cô độc giữa phố phường tấp nập. Nhiều lúc cũng định ngồi xuống một quán náo đó, nắm trong tay một khúc ngô nếp nướng cho ấm áp nhưng lại thôi. Những hàng quán trông quen mà lại rất xa lạ. Tôi thấy lòng bồn chồn. Hình như tôi đang nhớ em. Nhớ cái dáng ngồi quạt bếp than của em. Nhớ nụ cười ướt đẫm mồt hôi của em rạng rỡ trong ánh lửa bập bùng.

Lúc chiều, anh em trong phòng vừa ngồi ca thán với nhau về công trình sắp thi công. Vừa xa xôi lại vào chỗ khá hiểm trở. Lại lo lắng khi nghe nói năm nay sẽ rét hơn mọi năm. Có gì đâu. Dân công trình là vậy. Dị ứng với mùa đông… bởi vì mùa đông sẽ là triền miên những ngày tháng xa nhà, là lều lán, là cơm niêu nước lọ. Có anh ca thán vì vừa bị vợ giận. Có anh người yêu doạ chia tay. Tôi phì cười. Liệu được mấy bữa. Người ta yêu thì người ta mới giận chứ. Thế là anh em lại quay sang tôi trêu trọc. Mọi người hỏi tôi không buồn sao. Tôi tỉnh bơ. một thân một mình, đi đâu cũng thế thôi. Anh em nhìn tôi ngạc nhiên. Cũng đúng thôi. Tôi về phòng này chưa được một năm nhưng chưa khi nào anh em bắt gặp tôi hẹn hò với một cô gái nào đó. Với tôi chỉ có công việc mà thôi.

Ấy thế mà giờ đây, tôi nhớ em da diết. Mấy năm nay, tôi lấy công việc để quên đi hình bóng của em. Tôi chọn những chuyến đi công tác để xa thành phố này, xa nơi và em đã quen nhau. Hành trang mà tôi mang theo là nỗi nhớ em đã in hằn thành vết thương trong trái tim tôi. Tôi thích cái cái cảm giác ngồi một mình trong gió rét, ở một nơi hoang vu nào đó để cái lạnh làm trái tim tôi băng giá, vết thương sẽ bớt đau hơn. Để bóng hình em tan đi vào sương khói. Nhưng những lúc về qua con phố cũ, nơi em đã từng ngồi đó, nướng những bắp ngô cho khách qua đường, lòng tôi lại trào dâng một nỗi khắc khoải khôn nguôi. Kỉ niệm ngày đầu tiên tôi gặp em lại ùa về. Đẹp đẽ và day dứt…

Tôi quen em bốn năm về trước,

Đó là một buổi tối mùa đông…

Tôi lững thững bước ra khỏi quán rượu khi bữa tiệc đã tàn. Hơi men làm tôi chuyếnh choáng. Đầu óc quay cuồng, trống rỗng. Tôi loạng choạng bước tới chỗ để xe. Gió lạnh thổi thốc vào mặt buốt giá. Tôi rùng mình cuộn hai tay trước ngực. Nhưng gió vẫn lì lợm như muốn cào rách hai lá phổi. Đầu tôi đau như búa bổ. Chợt thấy trong người khó chịu. Tôi vội vã chạy tớigốc cây gần đó khi trong người vẫn còn một chút tỉnh táo và lịch sự. Tôi nôn thốc tháo tất cả những thứ có trong dạ dày. Vị đắng ứ đầy cổ họng. Người tôi run lên bần bật. Tôi gục đầu vào thân cây ngồi một lát cho tỉnh rượu.

Trời càng về khuya càng lạnh. Phố âm u trong làn sương trắng mỏng manh. Tiếng xe cộ thưa dần. Tôi không nhớ mình đã ngồi đó bao lâu nhưng khi tỉnh lại đã thấy người trong quán lục tục đóng cửa. Tôi quyết định để xe lại đó vì mình là khách quen. Tôi chệnh choạng đứng dậy vẫy tắc xi. Nhưng đợi mãi chẳng có cái nào chạy qua. Lần túi tìm điện thoại. Cũng chẳng thấy đâu cả. Tôi buột miệng chửi thề rồi ngồi bệt xuống vỉa hè. Mệt mỏi. Cồn cào. Trong tôi như có trăm ngàn con côn trùng đang cắn xé. Ánh đèn xe lướt qua tôi loang loáng. Bụi đường bốc lên từng đám, táp vào mặt khô rát.

Tôi lảo đảo đi dọc vỉa hè tìm xe ôm nhưng vô vọng. Có lẽ giờ này họ đang êm giấc bên vợ con cả rồi. Gió rít lên từng hồi, tôi run rẩy vịn tay vào thân cây. Cái lạnh đã ăn vào tận xương. Đầu óc lại quay cuồng như có xoáy lốc, thấy trong người nôn nao, mắt tôi hoa lên. Bụng cồn cào vì đói. Người tôi rã rời muốn đổ gục xuống đường. Đúng lúc ấy, một giọng nói ấm áp vang lên:

- Anh làm sao vậy? Ngồi xuống đây sưởi một lát cho ấm đã!

 

Ảnh minh họa: Sofa_Hime - Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio chương trình Blog Radio 57: Anh và em, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông

Tôi căng mắt ra nhìn. Trước mặt tôi là một chậu than đỏ rực. Tôi vội vã ngồi thụp xuống mà chưa kịp thấy rõ mặt chủ nhân. Tôi cuộn mình như một hòn đá tảng, đầu gục trên hai gối mỏi mệt. Hơi ấm toả ra làm tôi tỉnh dần. Có tiếng nổ lách tách bên tai. Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Một đôi tay uyển chuyển đang lật dở những củ khoai lang thơm phức. Một khuôn mặt trái xoan nghiêng nghiêng thổi lửa. Một nụ cười mềm mại như nắng mùa đông…Tôi ngỡ ngàng trước người con gái ngồi đối diện. Em đẹp một cách dung dị và thánh thiện. Tôi ngỡ như mình đang mơ. Tôi ngắm thật kỹ xem có phải mình nhìn nhầm không. Đúng là tôi không mơ. Em ngồi đó như một kiệt tác được tạo bởi bóng đêm và ánh hồng hắt ra từ bếp than. Khuôn mặt em rạng rỡ, lấm tấm vài giọt mồ hôi. Lọn tóc bồng bềnh trước mặt như những sợi khói chiều. Tôi ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Còn em bối rối vì sự vô duyên của tôi :

- Sao anh nhìn em lạ vậy?

- À … anh xin lỗi. Tại vì em…em…

Tôi ngắc ngứ không biết nói gì. Quả thực lúc đó tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Thường ngày, tôi luôn tự hào về tài tán tỉnh phụ nữ của mình. Nhưng giờ đây đối diện với em, mọi ngôn ngữ dường như bế tắc. Có lẽ tại hơi rượu vẫn còn ngập ngụa trong tôi. Em cười hiền, gỡ rối cho cả hai:

- Lúc nãy anh bị trúng gió thì phải? Trời lạnh thế này, sao anh không về nhà mà nghỉ? Say rượu đi ngoài đường nguy hiểm lắm!

- Anh đi bắt tắc xi…

Tôi thều thào trả lời em. Đầu vẫn ong ong như có ai đánh trống. Im lặng một lát, giọng em lại vang lên ấm áp:

- Gìơ này ít xe lắm. Anh cứ ngồi nghỉ cho đỡ mệt! Khi nào có xe em gọi cho.

- Cảm ơn... – Tôi lí nhí trong miệng.

Men rượu làm tôi rã rời.  Gió vẫn ào ào thổi tới. Ngồi bên bếp than mà tôi vẫn chưa hết lạnh.

- Anh uống đi cho đỡ mệt! Trà nóng đấy!

Em cầm chiếc cốc trên tay đưa ra trước mặt tôi. Khói thơm thơm bốc lên làm cho đôi mắt tôi đỡ mỏi. Tôi đón lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Tôi ngạc nhiên khi thấy có vị chua chua ngọt ngọt ở đầu lưỡi. Một mùi thơm dịu nhẹ khi tôi hít thật sâu vào lồng ngực. Thật dễ chịu! Bỗng thấy trong người nhẹ nhõm hơn. Tôi chưa kịp hỏi thì em đã lên tiếng:

- Ngon không anh? Em cho thêm một chút nước sấu ngâm vào trà đấy. Nó sẽ giúp anh tỉnh táo hơn. À, anh ăn khoai nướng không?

Tôi thật sự ngỡ ngàng vì sự ân cần của em. Cho dù tôi biết có thể em làm vì công việc buôn bán của mình. Nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng bâng khuâng. Một cảm xúc khó tả nhen lên mỗi khi bắt gặp ánh mắt em.

Những củ khoai nướng làm tôi đỡ mệt hơn. Gió vẫn đuổi nhau dọc theo dãy phố. Nhưng tôi không còn thấy lạnh nữa. Em cời than cho lửa cháy lên. Tôi nhìn rõ mặt em hơn. Em bình dị trong bộ quần áo nâu cũ và mái tóc dài. Tôi ngạc nhiên vì giữa phố phường đô hội mà vẫn có một người con gái chân quê mộc mạc đến như vậy. Không biết có phải tại trong tôi vẫn còn hơi rượu? Hay tại ánh lửa hồng làm em đẹp hơn trong đêm đông này?

Tôi cúi nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ đêm. Người qua đường thưa dần. Em lật dở những củ khoai xếp đầy trên bếp. Mắt em thoảng buồn.

- Hôm nay bán được ít quá phải không em? – Tôi buột miệng

- Không anh ạ. Hôm nào cũng thế cả! – Em nhẹ nhàng đáp.

Lúc này, chỉ còn tôi và em trên con phố dài. Không gian như lắng lại. Thoang thoảng đâu đây mùi hương hoa sữa cuối mùa. Tôi nhìn em hồi lâu. Em có khuôn mặt đẹp nhưng chứa đầy tâm sự. Một nỗi cô đơn mơ hồ.

- Em tên gì?

- Em là Lan. Hoa của núi rừng ấy! Thế còn anh?

Tôi mỉm cười trước câu trả lời hóm hỉnh của em.

- Anh là Quang. Tức là ánh sáng ấy! Chắc em không phải là người thành phố?

- Vâng. Em chỉ ra đây làm thôi!...

Giọng em nghẹn lại. Hai mi mắt rủ xuống, trầm tư.

- Anh cũng thế! …- Tôi khẽ đáp.

 

Ảnh minh họa: Si -

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio chương trình Blog Radio 57: Anh và em, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông

Dường như cả tôi và em đều nhận thấy một sự đồng cảm vu vơ. Đó là sự gặp gỡ tình cờ của hai tâm hồn đang lạc lõng giữa đêm đông. Chúng tôi ngồi nói chuyện cùng nhau cứ như hai người tri kỷ lâu ngày gặp lại. Tôi càng thấy mến em hơn sau những câu chuyện mà em kể.

Nhà em rất nghèo, lại đông anh em. Bố em mất trong một trận lũ lớn. Anh trai tàn tật nằm ở nhà. Em bỏ học giữa chừng để giúp mẹ làm việc nuôi các em . Tuổi thơ em vất vả nhưng em luôn lạc quan hướng về phía trước. Em có một cậu em trai hiện đang là sinh viên. Và em lên thành phố là để nuôi em trai ăn học.

- Thế ban ngày em làm gì? Cũng đi bán khoai nướng à?

- Không. Ban ngày em làm ở xưởng dệt.

Tôi nhìn em cảm phục. Em chỉ là một cô gái nhỏ nhắn nhưng lại có một nghị lực phi thường. Qua cách nói chuyện của em, tôi biết em cũng là một người có trí tuệ. Nhưng có lẽ cuộc sống đã không cho em thực hiện ước mơ trên con đường học hành.

- Thế bây giờ anh đang làm gì?

- Anh là kỹ sư xây dựng! Anh làm việc trong thành phố.

Tôi ngán ngẩm trả lời em. Vẻ mặt không một chút tự hào. Có lẽ tại những thứ mà tôi có được không phải là đôi tay tôi làm lên.Tôi thấy ngại khi em hỏi về cuộc sống của mình. Em cũng hiểu và lảng sang chuyện khác. Chúng tôi cứ ngồi nói chuyện cho tới khi đồng hồ chỉ mười hai giờ đêm.

- Thôi em dọn hàng đây. Mai em con phải đi làm sớm.

Em vội vã dọn hàng. Tôi đành đứng dậy móc ví ra trả tiền. Em nằng nặc chỉ nhận mỗi tiền khoai nướng rồi tất tả quẩy quang gánh bước về cuối con phố. Tôi thẫn thờ nhìn dáng em liêu xiêu hút dần trong bóng đêm.

Đêm hôm ấy, tôi không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt mắt lại, khuôn mặt em lại hiện ra. Em mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi. Em làm tôi nhớ đến người con gái mà tôi đã từng yêu. Đó là mối tình đầu của tôi. Người con gái ấy cũng như em, giản dị và chân chất. Và điều mà tôi đáp lại lòng thuỷ chung chờ đợi của cô ấy sau bao nhiêu năm tôi đi học trên thành phố là hai tiếng "chia tay".  Em uất hận theo người khác vào Tây Nguyên xây dựng gia đình.

Tôi bám trụ lại thành phố để thực hiện giấc mơ đổi đời. Tôi yêu Hương - con gái ông tổng giám đốc một công ty xây dựng. Sự nghiệp của tôi ngày càng tăng tiến. Và cái giá mà tôi phải trả cho điều ấy là trở thành con rối trước mặt người yêu, thành một kẻ giả tạo trước mặt mọi người. Tôi bắt đầu biết nịnh bợ, xỏ xiên, mưu mô, toan tính… Nhiều khi đứng trước gương, tôi bỗng giật mình vì thấy mình đổi thay quá nhiều. Tôi dần học cách chấp nhận. Để đạt được cái này phải hy sinh một cái khác. Đó là quy luật ở đời. Nhưng đôi khi, tôi vẫn ân hận vì cái giá mình phải trả là qua đắt. Gặp em, tôi như thấy lại chính mình một thời.

Cả ngày hôm sau, tôi không sao tập trung vào công việc được. Tôi cố xua đi hình ảnh của em. Nhưng nụ cười ấm áp của em vẫn cứ hiện ra làm trái tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chiều ấy, tôi làm về muộn hơn mọi khi. Tôi lang thang ra góc phố hôm qua gặp em. Màn đêm đã giăng tràn khắp phố mà em vẫn chưa ra. Tôi ngồi tựa lưng vào gốc cây, kiên nhẫn chờ đợi. Và em xuất hiện với một gánh hàng trên vai. Bất giác tôi thấy mình ngột thở. Nhìn dáng em tất tả mới quen thuộc làm sao. Cái dáng tần tảo ấy đẫ bao lần hút hồn tôi nơi phố xá. Cái dáng một thời là nỗi nhớ, nỗi chờ mong trong tôi.

- Ủa. Anh làm gì ở đây vậy? – Em ngạc nhiên hỏi tôi.

- À. Anh có việc đi ngang qua đây! – Tôi bối rối trả lời

Em bỏ ngang câu chuyện, vội vã nhóm bếp than. Tôi vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn em. Bếp nhóm xong rồi, em mới ngơi tay ngồi nghỉ một lát. Em thẫn thờ nhìn đăm đăm vào những viên than hồng. Dáng vẻ em mệt mỏi. Hôm nay trời lạnh hơn, người qua đường vội vã, thưa thớt.

- Sao hôm nay em ra muộn thế? – Tôi hỏi

Em giật mình trả lời:

- Dạ. Em có chút việc bận ở nhà thôi!

Phố đêm chợt vắng lặng. Người qua đường hối hả. Em bán khoai. Thỉnh thoảng mới quay sang nói chuyện với tôi vài câu. Tôi vẫn vui. Tôi cứ lặng lẽ nhìn em tất tả với công việc. Đợi cho khi nào khách vãn, tôi lại bắt chuyện với em. Tôi không hiểu tại sao mình lại cứ ngồi ở đó. Em cũng vậy. Không hỏi, không thắc mắc. Tôi và em lặng lẽ ngồi bên nhau cho đến tận khuya. Lúc ra về, tôi quay sang em hỏi:

- Mai anh lại tới nhé?

- Vâng. Nếu anh rỗi! – Em mỉm cười rôi e lệ quay đi.

Tôi ra về, lòng tràn ngập niềm vui.

Những hôm sau, tôi tìm cách từ chối những cuộc nhậu hoặc cố gắng ra thật sớm để đến chỗ em vẫn ngồi bán khoai. Em vui vẻ trước sự có mặt của tôi. Tôi giúp em vài việc vặt những lúc đông khách. Còn khi không có ai, tôi và em lại ngồi nói chuyện như hai người bạn. Đôi khi cũng thấy mình khó hiểu vì mới gặp nhau có vài lần mà cứ như là thân thiết từ ngày xưa. Tôi không ngần ngại kể cho em về cuộc sống của mình. Em cũng vậy. Tôi và em đúng là tri kỷ. Em thông cảm và luôn động viên tôi hãy sống tốt hơn. Em làm tôi thấy lại hình ảnh mình ngày xưa. Nghị lực và hoài bão. Bên em, tôi luôn cảm thấy bình yên và ấm áp.

Gần một tháng trôi qua, tình cảm của tôi dành cho em cứ lớn dần lên. Tôi yêu em từ lúc nào không hay. Ngày nào không nhìn thấy em, tôi nôn nao bồn chồn. Em cũng rất vui vẻ khi có tôi bên cạnh. Nhưng em vẫn ý tứ và giữ một khoảng cách. Mối quan hệ của tôi không qua được mắt mọi người. Kể cả cô con gái ông tổng giám đốc - người yêu tôi. Nhưng tôi chấp nhận tất cả. Tôi đã sẵn sàng để trả giá cho hành động của mình.

Một đêm khác, tôi lẽo đẽo theo em về tận cổng nhà trọ. Đợi lúc em sắp vào nhà, tôi vội nắm tay em thủ thỉ:

- Lan! Yêu anh nhé!

Em bối rối vịn tay vào cánh cổng không nói. Gió lạnh thổi vun vút nhưng tôi vẫn thấy tai mình nóng bừng. Tim tôi đập hồi hộp. Có lẽ tôi hơi vội vàng. Chúng tôi quen nhau chưa lâu. Nhưng tôi tin ở tình cảm của mình. Với tôi như thế là đủ. Và tôi cũng tin ở em. Em không trả lời. Đôi má ửng đỏ. Em vội vã bước đi.

 

Ảnh minh họa: Deviantart.com -

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio chương trình Blog Radio 57: Anh và em, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông

Mấy ngày liền, tôi không tìm em nữa. Tôi muốn cho em thời gian để suy nghĩ. Và cũng cho mình thơi gian để có thể lắng lại xem liệu mình có vội vã quá không. Cho đến một đêm. khi tôi đến chỗ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, thì em đã không còn ở đó nữa. Mọi người bảo em không đi bán đã mấy hôm nay rồi. Tôi lo em bị ốm nên đến nhà trọ tìm. Em cũng không có ở đó. Em đã về quê. Tôi hoang mang nhận ra mình chưa bao giờ hỏi địa chỉ nhà em. Người ở xóm trọ cũng chẳng ai biết em ở đâu. Tôi cứ chờ, chờ mãi. Cho đến khi mùa đông qua đi, em vẫn không quay lại. Tôi buồn bã không hiểu tại sao em lại lìa xa tôi. Em đi mà không giải thích một lời.

Không lâu sau đó, tôi cũng chia tay Hương – con gái ông tổng giám đốc. Tôi thấy quá mệt mỏi với cuộc sống giả tạo này rồi. Tôi muốn được giải thoát. Đó là điều mà tôi muốn làm từ lâu lắm rồi.

- Vì con bé nhà quê ấy à? – Hương xỉa xói

- Ừ..

Tôi lạnh lùng bước đi trước cái nhìn tức tối của Hương. Thấy trong người thanh thản.

Tôi bị chuyển xuống làm giám sát công trình. Vất vả thật . Nhưng tôi vẫn thấy vui. Tôi có thể thực hiện được những điều mà mình từng ấp ủ. Và tôi lao vào công việc để quên đi hình bóng của em. Một năm trôi qua, con tim tôi không còn đau đớn khi nghĩ về em nữa.

Có dịp về thành phố, tôi lại ghé qua chỗ em hay ngồi nướng khoai. Tôi thường ngồi một mình hàng giờ dưới gốc cây nơi tôi và em gặp nhau lần đầu tiên, mặc cho gió lạnh táp vào mặt buốt giá. Ký ức hôm nào lại ùa về. Thấy lòng tái tê. Em bước qua đời tôi như một cơn gió nhẹ. Nhưng nó đã làm xao động cả cuộc sống của tôi. Để tôi cứ mãi đi tìm bóng hình em trong những cơn gió đông về.

Một lần, bà chủ nhà trọ của em đưa cho tôi một cuốn sổ đã ố vàng. Bà nói tìm thấy dưới đáy tủ khi dọn phòng của em. Tôi dở ra xem. Đó là những dòng nhật ký em viết . Trong đó có cả cho tôi. Nhưng lời lẽ chứa chan yêu thương. Tôi lật đến trang cuối. Những dòng chữ không đều đặn nhoè đi. Có lẽ em đã khóc rất nhiều khi viết những dòng này.

"Ngày…tháng … năm.

Anh Quang! Thật sự em đã rất vui mừng khi nhận đựơc lời tỏ tình của anh. Em yêu anh rất nhiều. Nhưng em rất xin lỗi vì phải rời xa anh. Đừng trách em anh nhé!

Có một điều mà anh chưa hề biết. Rằng em đã từng có người yêu. Người đó cũng như anh. Đầy ước mơ và nghị lực. Em đã dành trọn tình yêu cho người ấy. Nhưng khi ra trường anh ấy đã rời xa em để theo đuổi ước mơ của mình, để ở lại thành phố. Gìơ anh ấy đã ra nước ngoài sinh sống. Em không trách anh ấy mà chỉ trách mình không may mắn mà thôi.

Anh Quang! Em đã yêu anh bởi vì anh rất giống người đó. Em cũng biết rằng anh đã từng có người yêu dưới quê. Chị Hương đã gặp em và kể cho em nghe điều đó. Em không giận anh . Bởi vì anh cũng có nỗi khổ riêng của mình.

Em xin lỗi! Em không muốn vì em mà anh phải đánh đổi cả sự nghiệp, ước mơ của mình. Đó là cái giá mà anh đã đánh đổi bằng tình yêu của những năm về trước. Có thể anh yêu em cũng chỉ vì một chút yếu lòng. Đừng giần chị Hương anh nhé! Chị ấy cũng chỉ muốn tôt cho anh thôi.

Tạm biệt anh. Xin đừng tìm em. Quên em đi. Hãy sống thật tốt!

Em yêu anh!

Vĩnh biệt!"

Tôi bật khóc. Tiếng khóc nức nở của một người đàn ông chưa bao giờ biết khóc. Tôi ân hận vì đã để tuột mất em. Đó là sai lầm lớn nhất trong đời tôi. Em đã cho tôi hiểu được giá trị của hạnh phúc. Biết thế nào là tình yêu đích thực. Cho dù điều ấy đã qua muộn màng.

Ảnh minh họa: Nico_bl -

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio chương trình Blog Radio 57: Anh và em, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông

Tôi xin đi làm công trình ở những miền xa xôi để tự tay xây lên những cây cầu nối hai bờ xum họp, để nhưng đôi trai gái yêu nhau không phải đợi đến mùa con nước cạn mới được gặp nhau. Và sau khi chứng kiến niềm vui của mọi người, tôi lại ra bờ sông, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn. Tôi yêu mùa đông hơn bởi đó là khi tôi có thể ngồi hàng giờ trong giá lạnh, để trái tim lạnh giá hơn, không còn biết đập loạn nhịp khi đứng trước một ai đó nữa.

Một chiều kia, tôi lặn lội tới một khúc sông nhỏ để khảo sát địa hình. Sương trắng giăng trên sông bảng lảng. Tôi nhìn đăm đăm về phía bờ bên kia, tưởng tượng ra một cây cầu sẽ được xây trong tương lai. Và bên này sông, sẽ không ccon cảnh người đứng đợi đò chiều nữa. Bất chợt tôi khựng lại... Dưới bến sông, một dáng ngồi quen thuộc đã khắc sâu trong trí nhớ của tôi. Tôi hoang mang. Có lẽ mình nhầm. Tôi bước xuống bến để nhìn cho rõ. Ngạc nhiên, tôi khẽ gọi:

- Lan phải không?

Không có tếng trả lời. Người con gái ngẩng mặt lên nhìn tôi trân trối.

Đúng là em rồi! Vẫn đôi mắt ấy! Vẫn ánh nhìn dịu dàng ấy! Tôi làm sao quên được. Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mấy năm nay, tôi đi khắp nơi cũng chỉ với một hy vọng mong manh là sẽ gặp lại em. Không ngờ, ông trời đã thương tôi, cho tôi gặp lại em hôm nay. Tôi bần thần nhìn em. Em bật khóc. Tiếng khóc thổn thức cả bến sông. Tôi muốn chạy tới, ôm em vào lòng. Nhưng những trải nghiệm trong cuộc sống đã cho tôi lý trí để kìm nén cảm xúc của mình lại. Có thể giờ đây em đã khác…

- Bây giờ em sống thế nào? Đã lập gia đình chưa? – Tôi khẽ hỏi.

Em bật khóc to hơn :

- Em sống rất tốt! Anh đừng lo. Mà sao anh lại tới đây? Còn tìm em làm gì nữa? Muộn rồi! - Giọng em nghẹn lại, nhỏ dần.

- Không! Tôi đến đây để xây dựng cầu! Chỉ tình cờ gặp em thôi! – Dù rất đau lòng nhưng tôi vẫn trả lời một cách bình thản.

Em chào tôi rồi vội vã bước đi. Tôi thẫn thờ trông theo mà không thốt lên lời. Sương chiều giăng kín tâm hồn tôi buốt giá. Con đò đã lướt qua sông. Để lại bên này mấy người khách ngẩn ngơ đứng ngóng. Gió lạnh ngoài sông thổi vào, quất vào tà áo họ bần bật. Trái tim tôi như bị bào nát.

Tối hôm ấy, tôi hỏi đường đến nhà em. Một ngôi nhà đơn sơ bên bờ sông. Tôi đứng ngoài cổng trông vào. Trong nhà có tiếng trẻ con khóc, lại có tiếng hát ru ầu ơ. Tôi hụt hẫng. Bao nhiêu hy vọng tan biến. Em chỉ còn là sương khói, bồng bềnh trong ký ức của tôi…

 

Ảnh minh họa: Sunshine - Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio chương trình Blog Radio 57: Anh và em, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông

Tôi vừa quay bước đi thì trong nhà có tiếng nói vang lên:

- Người lúc chiều trên bến có phải là anh ấy không? Sao chị không nói thật cho anh ấy biết là chị vẫn chưa lập gia đình?

- Có ích gì đâu! Anh ấy đã có cuộc sống riêng của mình!

- Nhưng em thấy ánh mắt anh ấy nhìn chị rất lạ. Hình như…

- Thôi! Chị không muốn nói về chuyện này nữa! Chị mệt mỏi lắm rồi!

Tiếng khóc nấc lại vang lên khiến tôi bừng tỉnh như vừa qua một cơn mộng mị. Tôi không thể tin được rằng em vẫn chưa quên được tôi. Cũng như tôi chưa khi nào quên em.

Đã bao mùa đông qua, tôi vẫn mải miết đi tìm em. Và giờ đây, tôi thấy em đang ở rất gần. Lòng tôi rạo rực niềm sung sướng. Gió bấc ngoài mặt sông thổi vào ào ạt. Tôi vẫn bước đi, lòng ấm áp lạ kỳ. Tôi thấy yêu mùa đông hơn. Bởi vì mùa đông tôi có em!

  •  Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Tác giả Đình Quang – bachmahoangtu44

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio chương trình Blog Radio 57: Anh và em, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông 

Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn (vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu để phản hồi của bạn sớm được đăng)

Ho ten: Phương Hà
Noi dung: Anh Quang ơi, em chúc mừng anh. Thật cảm phục chị Lan và cảm phục tình yêu hai người. Em đã từng gặp rất nhiều người bạn và nhận ra những câu hỏi của họ đầu tiên khi phát triển mối quan hệ là: Nhà em ở đâu? bố mẹ em làm nghề gì?... Thật cảm động vì giữa cuộc sống này còn có tình yêu cao thượng như anh chị. Hãy giữ chị ấy và đừng để tuột mất tình yêu của mình lần nữa anh nhé. Mà em cũng thấy ông trời đã rất ưu ái anh, để cuối cùng vẫn dành cho anh điều quý giá nhất cuộc đời và biến anh trở thành con người có phẩm chất. Chúc anh chị hạnh phúc và xin chúc mọi người có được hanh phúc của mình trước thềm năm mới. Còn em, em sẽ vẫn đi tìm một nửa của mình và người đó nói với em rằng: Không cần biết em là ai Không cần biết em từ đâu...

Email: abetter.day.3011@gmail.com
Noi dung: Bài viết của anh rất hay, đọc xong câu truyện e cảm thấy như 2 tâm hồn lạc lõng giữa nhiều đêm đông và cuối cùng lại tìm về được với nhau. Cám ơn anh rất nhiều khi một lần nữa cho em thấy được đâu là: yêu hay là thương
 
Email: meocon_dangyeu_nclc
Noi dung: mỗi người một cuộc sống riêng và cuộc sống của anh trải qua thật nhiều điều, thật nhiều sóng gió, hạnh phúc và cả đau khổ. Ông trời đã cho anh thời gian để thử thách với tình yêu của mình. Chị ấy thực sự là hạnh phúc của anh đấy vì đã thay đổi cả con người anh và trái tim anh. Hạnh phúc đang chờ đợi hai người đấy ^^

Ho ten: Hanh_0986012441
Email: luonhoaiyeuem882006@yahoo.com
Noi dung: Cảm động quá.. Tình yêu thật đẹp. Chắc chắn 2 người sẽ hạnh phúc khi ở bên nhau...

Ho ten: Cuong_CĐ
Dia chi: Vinh City
Email: Ds_C0503@yahoo.com
Noi dung: Đọc xong câu chuyện của bạn, tôi thấy bạn đã tìm ra được giá trị đích thực của con người, của cuộc sống. Trong cuộc sống tôi đã thấy nhiều đôi yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau bởi vì trong xã hội bây giờ, con người thường bị chi phối quá nhiều bởi những tính toán, những lo toan cho cuộc sống vật chất sau này của cuộc đời mình,và bởi vì những cám dỗ của đồng tiền mà chúng ta khó có thể cưỡng lại . Mặc dù những tính toán ấy chưa hẳn đã là xấu, khi lựa chọn một người để yêu,để lấy làm vợ, ko chỉ chúng ta mà kể cả những người thân xung quanh chúng ta thường nhìn vào nghề nghiệp, gia cảnh của người đó làm một yếu tố quan trọng để lựa chọn. Tôi thấy bạn đã dũng cảm quên đi những toan tính ấy để một lần sống thực với lòng mình. Theo tôi, để lựa chon một người bạn đời cho bản thân mình, ko quan trọng người ấy sang hay nghèo mà điều quan trọng là phẩm chất tốt đẹp của người ấy,và điều cốt yếu là mình vài người ấy yêu nhau thật lòng, Tôi chúc bạn và cô ấy sẽ mãi hạnh phúc bên nhau

Ho ten: Phương Linh
Dia chi: Vũng Tàu
Email: bienxanh662004@yahoo.com
Tieu de: Hạnh phúc là khi ta yêu thật lòng mình!
Noi dung: Tôi rất thích câu chuyện của bạn. Bạn xứng đáng có được hạnh phúc bởi bạn dám từ bỏ những thứ na ná tình yêu để đến với một tình yêu đúng nghĩa. Hạnh phúc là khi ta yêu thật lòng mình.

Ho ten: LuongTinh
Dia chi: Nghe An
Email: LuongTinhkt
Noi dung: cau chuyen tinh dem dong cua anh no nhu la mot cau truyen tieu thuyet nhung em tin no co that.em rat cam phuc truoc tinh yeu do,chuc anh chi mai hanh phuc

Ho ten: KangTa
Dia chi: Thái Bình
Email: hoangtungheo_tb_tb@yahoo.com
Tieu de: XD
Noi dung: Bài viết hay và buồn quá. Hy vọng sau này em cũng sẽ xây dựng đc nhiều cây cầu nối 2 bờ yêu thương đẩ cho những đôi trai gái sẽ hok còn phải chờ đợi khi mùa nước tới, vì em cũng là xân xd muk. Chúc tác giả bài viết hạnh phúc

Ho ten: le paradis
Noi dung: một tình yêu chân thành. Mong rằng hai nhân vật sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Ho ten: meo con
Noi dung: chuc mung anh.mot bai viet that cam dong.sau nhung kho khan anh cung da tim thay duoc anh lua giua dem dong.that cam phuc nhung con nguoi thuy chung trong tinh yeu.chuc mung anh chi.mong anh chi se co mot mai am hanh phuc

Ho ten: dem Sai gon
Noi dung: "Xa nhau rồi cũng quay về, xưa nay tình yêu vẫn thế". Chúc anh đã tìm được chị ấy, hai trái tim lạc lõng giữa đêm đông sẽ sưởi ấm cho nhau trong suốt cuộc đời. Em cũng đang đi tìm một nửa của mình, không phải trong đêm đông giá lạnh, mà giữa Sài gòn ấm áp, vẫn có một người luôn tự hỏi: người yêu của em, anh đang ở đâu?.

Email: retre_langboi@yahoo.com
Tieu de: hi vọng răng câu chuyện có thật!!
Noi dung: thực sự lúc đọc câu chuyện của anh em rất cảm động, nhưng khi đọc xong rồi thì em tự hỏi câu chuyện đó có thật không??? Bởi em nghĩ,trên đời này không bao giờ có chuyện cổ tích! Một tình yêu mà anh chàng như anh dành cho 1 cô gái như chị ấy nếu có thật thì chỉ là hi hữu mà thôi.Và em hi vộng rằng câu chuyện này viết bằng cảm xúc thật của anh chứ không phải từ chất nhà văn của anh.Chúc anh chị hạnh phúc!

Ho ten: Vĩ
Email: hoadolanhlung@yahoo.com
Noi dung: Bài viết của anh thật hay và cảm động. Tuy đoạn cuối câu chuyện có chút dàn dựng thiếu thực tế xong như thế với tạo nên chuyện tình lãng mang. Trong câu chuyện tôi rất phục chàng trai giám từ bỏ mộng giàu sang để được với chính mình, để rồi có được tình yêu chân chính. Để làm giàu có nhiều cách nhưng tôi vẫn không hiểu nổi vì sao thời đại này người ta cứ phải tìm người yêu của mình là người có gia đình danh giá, có quyền lực để mong được nhờ cậy được giúp đỡ. Thế thì tình yêu còn nghĩa lý gì nữa đâu?. Tôi bây giờ rất nghèo và không có người yêu nhưng tôi luôn mong muốn tìm được người mình yêu và người đó yêu mình thế là đủ. Còn hoàn cảnh gia đình ư?. Xin mọi người hãy để cái đầu của mình trên cổ của mình, đừng để đầu của mình trên cổ người khác.

Ho ten: huongKID
Dia chi: apa
Email: chuabatdauyeu@yahoo.com
Noi dung: Ai đi sẽ đến - ai tin sẽ được - ai tìm sẽ thấy. Hãy sống thật với tình cảm của mình thì hạnh phúc sẽ tới...Câu chuyện của anh chính là minh chứng cho điều đó. Chúc anh luôn hạnh phúc.

Ho ten: Thế Anh
Dia chi: đh spkt tphcm
Email: chantroimoi_tkps2005@yahoo.com
Noi dung: Một câu chuyện tình yêu để lại cho chúng ta rât nhiều cảm xúc.Cảm ơn Anh Quang, cảm ơn 1 câu chuyện về tình yêu đầy ý nghĩa đối với thế hệ trẻ như chúng E, 1 lần nữa cảm ơn Anh, và chúc Anh và Chị ấy mãi mãi hạnh phúc,

Ho ten: Văn Thiệu
Dia chi: anhchangthuxinh_90@yahoo.com
Email: anhchangthuxinh_90@yahoo.com
Noi dung: thật may mắn và hp khi có người co’ thể tin và nghỉ vể mình mong ... cho mình sự tốt đẹp phải không???

Ho ten: le Tuan
Dia chi: ktqd
Email: letuan_fpt@yahoo.com
Tieu de: Toi chuc mung anh
Noi dung: Có nhiều khi...cuộc sống làm người ta phải lo toan.Nếu quả thực câu chuyện này như vậy.Tôi nghĩ anh là người hạnh phúc.Tôi cũng yêu mùa đông.Nhưng tôi thích cái cảm giác dơn côi...ko hiểu sao nữa..hiiiiiiii chúc mngf anh

Ho ten: nguyễn Bá Thắng
Dia chi: cấp 3 QP
Email: anhca80@yahoo.com
Noi dung: Em rất khâm phục câu chuyện tình thật lãng mãn của anh .Chúc anh chị mãi mãi hạnh phúc bên nhau

Ho ten: Đỗ Liên
Dia chi: Yên Bái
Noi dung: Câu chuyện của anh rất hay anh Quang ạ, Anh là một người con trai đã biết sỗng thật với lòng mình. Cảm thấy chán ngán cái cuộc sống giả tạo và vô nghĩa kia. Để đi tim tình yêu đích thực của mình để sống với đúng anh Quang của ngày xưa. Anh đã từ bỏ tất cả để tìm lại chính mình. Chị Lan cũng là một người phụ nữ tốt. Chắc chắn 2 người sẽ hạnh phúc bên nhau. Em khâm phục người con trai như anh giám từ bỏ con của vị giám đốc kia để sống đúng với bản thân mình. Một người có nghị lực để vươn lên. Chúc anh và chị mãi hạnh phúc bên nhau nhé!

Ho ten: Cloud
Dia chi: Nam Định
Email: nuhoncuagio_411@yahoo.com
Noi dung: Có 2 nửa vầng trăng, tìm đến nhau cho tròn bóng đêm... Tình yêu luôn thử thách con người như thế đấy!

Ho ten: Tiêu Nam
Dia chi: đh gtvt
Email: keho_hoke@yahoo.com
Noi dung: Anh đã làm cho mọi người cảm động Tình yêu thật đẹp và là tình yêu của 1 chàng trai công trình i

Ho ten: ngoc lan
Dia chi: nghe an
Email: nhanhlanrung17102004@yahoo.com
Tieu de: yeu
Noi dung: that cam dong truoc mot tinh yeu nhu the .sao ma dep den the nhi?anh quang oi ?anh hay du lay tinh yeu nay nay dung de mat no nua nha

Ho ten: hoangha
Dia chi: ha noi
Email: hoangha1822007@yahoo.com
Tieu de: cau chuyen hay qua
Noi dung: Câu chuyện hay quá, tại sao nhân vật nữ kia không chấp nhận tình yêu đó.đoạn kết thật là súc động.Hai người đã yêu nhau.đó là câu chuyện tình mùa đong lãng mạn.Một tình yêu chân thành.Một tình yêu thật đẹp.Câu chuyện này cũng đã chứng minh tình yêu có thể thay đổi tất cả.nếu có dc tình yêu như vậy thì mùa đông với tôi sẽ ko lạnh và buồn tẻ.rất cám ơn chương trình

Ho ten: quan
Dia chi: quephong_ nghe an
Email: truong.quan1903@gmail.com
Tieu de: chuc hai nguoi hanh phuc
Noi dung: Em doc bai ma cam thay hai anh chi nhu song la cua nhau vay. Tinh y chan chinh dep de lam sao, em mong sau nay e cung se duoc nhu anh vay. The bay gio anh chi song the nao roi chac la rat hanh phuc nhi. E chan thanh chuc phuc anh chi. E Quan

Ho ten: M.Tuấn
Dia chi: DH KTQD
Email: khucnhacdem_292@yahoo.com
Noi dung: Đọc truyện này, mình có cảm tưởng như truyện cổ tích giữa đời thường ấy.Hi vọng cho mọi tình yêu từ trái tim thật lòng sẽ được như câu chuyện của anh.Hay lắm.Cảm động lắm.

lan 0985444591: Cảm ơn anh Quang rất nhiều.vì đã cho em niềm tin vào tình yêu.

Nguyễn Hải Long: Câu chuyện thật hay đã lâu rồi mới nghe một câu chuyện cảm động như vậy. Nghe câu chuyện mà mình cảm thấy ấm lòng, khi ở nơi đất khách quê người. Một kết thật có hậu!

Ho ten: HienNT
Dia chi: HCM
Email: ngoisaocodon256@yahoo.com
Noi dung: Đúng như truyện cổ tích giữa đời thường vậy. Hay và rất cảm động

bachmahoangtu hn – Tác giả truyện ngắn: Hôm nay là một ngày đầy niềm vui đối với tôi. Một ngày thật đặc biệt...đối với tôi. Đó là ngày sinh nhật của tôi. Niềm vui đã nhân lên gấp bội khi tôi nghe blog radio. Đó là món quá có ý nghĩa nhất đối với tôi. Cảm ơn blog radio. Cảm ơn mọi người rất nhiều!Chúc mọn người luôn mạnh khoẻ, vui vẻ, thành công và hạnh phúc.

Ho ten: Lê Quang Phú
Dia chi: Đà Nẵng -VN
Email: death13_dn@yahoo.com
Noi dung: Một câu chuyện rất cổ tích nó dường như được sắp đặt và quá hoàn hảo với cái kết cực kỳ có hậu.Ngồi đọc mà cảm xúc dâng trào.

Ho ten: Ech op
Email: lovestory21_vn@yahoo.com.vn
Noi dung: Chào bạn Quang, mình cũng là 1 kỹ sư xây dựng như bạn và mình cũng chưa tìm được hạnh phúc đích thực của đời mình. Câu chuyện của bạn đã làm cho mình có được niềm tin lớn lao hơn về cuộc sống và tình yêu. Chúc bạn giáng sinh và năm mới vui vẻ, hạnh phúc!

Ho ten: nguyến minh thúy
Dia chi: cần thơ
Email: tinhmaixanhntk
Noi dung: rất ngọt ngào và sâu lắng.đó mới chính là tình yêu đích thực.anh có phải là bạch mã hoàng tử mà em đang tìm?

Ho ten: TRÌ
Dia chi: TPHCM
Email: chauthanhtri_@yahoo.com
Noi dung: Một câu chuyện thật lãng mạn,một câu chuyện cổ tích giữa đời thường ,một đề tài quen thuộc nhưng vẩn lôi cuốn người đọc.cảm ơn anh đã mang lại món quà đầy ý nghĩa trong những ngày đông giá lạnh.

Ho ten: BUA
Dia chi: Huê
Email: nguahoang7584
Tieu de: Điều kỳ diệu
Noi dung: Tình yêu là điều kỳ diệu trong cuộc sống.Thời gian sẽ là chất xúc tác làm cho những điều kỳ diệu trở thành hiện thực.Những ai sống thật lòng mình , biết hy sinh cho mọi người , biết trân trọng tình cảm, biết kiên nhẫn và luôn hy vọng thì sẽ có được những điều kỳ diệu trong cuộc sống.Chúc bạn luôn Hạnh phúc với những điều kỳ diệu của mình!

Ho ten: nguyễn thị thủy triều
Dia chi: tphcm
Email: thuytrieu_a2@yahoo.com
Tieu de: cảm ơn
Noi dung: cảm ơn câu chuyện đã cho tôi nhận ra một điều rằng cuộc sống nay còn rất nhiều tình yêu cao thượng và đẹp đẽ như vậy.anh quang ơi đưng bao giờ phụ lòng người con gái đó nhé.chúc anh hạnh phúc.

Ho ten: lưu nguyễn AH
Dia chi: N.an
Email: maimaibenem11163
Tieu de: pho nho mot tinh yeu
Noi dung: cảm ơn anh đã cho tôi niềm tin vào tình yêu và cuộc sống,tôi cũng đang đứng trươc ngưỡng cửa của cuộc đời và công việc như anh... chúc anh có một cuôc sống thật hạnh phúc ,đừng trải qua thêm một cuộc tình lãng mãn nữa nha ,chúc anh và gia đình một năm mới vui vẻ và hạnh phúc!



 

Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: /rss/vnn_blogviet.rss

 

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,