,
221
9082
Blog Radio
blogradio
/blogviet/blogradio/
1153903
Blog Radio 63: Nỗi nhớ bên kia đại dương
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Blog Radio 63: Nỗi nhớ bên kia đại dương

Cập nhật lúc 02:06, Thứ Bảy, 24/01/2009 (GMT+7)
,

Blog Radio - Trong thời điểm đặc biệt cận kề khoảnh khắc giao thừa, Blog Radio dành tặng chương trình số 63 - Nỗi nhớ bên kia đại dương cho những người Việt Nam đang xa quê hương. Bài viết như một lời tri ân: Dù có đi đến phương trời xa xôi nào, người con Việt Nam vẫn mãi nhớ về quê hương với một tấm lòng trân trọng thương yêu.

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 63: Nỗi nhớ bên kia đại dương

Dù có đi muôn phương

Dẫu đã gặp thiên đường

Vẫn không bằng quê hương

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 63: Nỗi nhớ bên kia đại dương - Ảnh minh họa: Vietnamnet.vn


1. Những ngày cuối năm, tuyết bay trắng xóa bám đầy lên các cành cây trụi lá thành bao hình thù kì dị vẽ vào nền trời xám ngắt. Cái lạnh tím tái nhuộm màu buồn bã hết thảy mọi vật. Kẻ xa nhà, xa quê như tôi lại càng cảm thấy bơ vơ đất lạ, người cứ chùng xuống nặng trĩu nỗi nhớ. Nỗi nhớ vượt đại dương, về xứ sở xinh đẹp ấm áp quanh năm, thảo thơm hoa trái bốn mùa cong cong hình chữ “S”…. Có lẽ cái linh cảm thần bí chỉ ở những người xa xứ mới có run rủi cho tôi và ông nhận ra nhau cùng nghĩa đồng bào…. Thế rồi tôi quen ông. Ông bao nhiêu tuổi, không đoán được, nhưng nhìn ông có thể hình dung một cuộc đời đầy gian truân và đau khổ, dấu vết in hằn trên gương mặt ông những nét sâu chằng chịt, và đôi mắt ông là một nỗi buồn mênh mông mà khi nhìn vào tôi cũng muốn rớt nước mắt. Ông mời tôi về nhà – một căn hộ nhỏ chót vót tầng thứ 18 của chung cư tòan người bản xứ. Vừa dợm bước vào phòng ông, tôi đã sững người chớp mắt tưởng mình bị ảo giác. Cả một vườn mai rực rỡ, rung rinh như hàng vạn cánh bướm vàng lung linh… Run run, nhẹ bước, chỉ sợ những bông mai kia sẽ vụt biến mất nếu lỡ một tiếng động mạnh. Như giấc mơ có thật và còn hơn cổ tích, giữa vườn mai trong căn phòng tầng thứ 18 của thành phố tuyết, một già, một trẻ… Ông trầm ngâm, xa vắng… Nhà tôi mấy đời trồng mai. Đến tôi bỏ xứ ra đi, trôi lạc xứ người mấy mươi năm… Không nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ vườn mai quê nhà. Nỗi nhớ ám ảnh tôi cả trong giấc ngủ, trong miếng ăn, hớp nước uống… Vườn mai này là mấy mươi năm nỗi nhớ dồn vào đó. Mỗi ngày, khi xong nợ áo cơm, để vơi nỗi nhớ, tôi tỉ mẫn chăm chút tạo từng dáng mai, kết từng cánh hoa. Vườn mai đã cho tôi nguôi ngoai nỗi nhớ chút ít giữa cái xứ quanh năm tuyết phủ lạnh lẽo này… Ngưng lời, ông trìu mến vuốt nhẹ một cánh hoa, những vết nhăn như giãn ra, ông mơ hồ mỉm cười… 

Ngoài trời kia gió tuyết ù ù thổi buốt giá, nhưng trong căn phòng nhỏ của ông, cảm giác ấm áp vô cùng. Sắc vàng rực của những cành mai, dù chỉ là bằng giấy và cây khô, nhưng như nắng quê hương ở bên kia đại dương sưởi ấm chúng tôi, mang lại những người xa xứ một mảnh trời quê hương.

2. Kể từ khi đến thành phố này, hơn một năm trời, gần như chiều nào tôi cũng nhìn thấy bà ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ ở góc công viên, mặt hướng ra phía dòng sông chảy ngang thành phố. Trong hoàng hôn miền ôn đới xanh tím, đục lờ sương, cái dáng ngồi bé nhỏ, đơn côi, gần như bất động của bà làm tôi hơi nhoi nhói lòng… Nhất là khi biết bà là người đồng bào với tôi. Người Việt Nam.

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 63: Nỗi nhớ bên kia đại dương Ảnh minh họa: Vietnamnet.vn
Giọng bà như người mộng du. Tôi ra đi từ một miền quê đẹp như thần thoại, nổi tiếng với những làn điệu dân ca dịu ngọt, đắm say hồn người. Ngày xa quê, tôi là một thiếu nữ, thời gian đã xóa nhòa tuổi thanh xuân, nhưng không thể làm mờ nỗi nhớ trong tôi. Tôi nhớ những đêm trăng vào hội Xuân của làng, cùng các bạn đồng trang lứa hát với nhau đến tàn sương vẫn còn lưu luyến, vấn vương, quấn quít chưa muốn dứt ra. Tôi nhớ vị cay nồng, ấm ngọt, hồng rực môi, má của miếng trầu cánh phượng, ánh nhìn lúng liếng trao nhau của trai gái trong mối tình quê những đêm bồng bềnh trên thuyền say sưa câu hát giao duyên. Nỗi nhớ trong bà cứ mỗi ngày một đầy lên theo thời gian, làm trái tim của bà có lúc muốn vỡ ra. Giống như một căn bệnh kì lạ, mà con cháu bà không thể hiểu được, chiều lòng bà, trừ ngày mưa, bão, tuyết rơi, họ đưa bà ra công viên để bà ngắm sông mỗi chiều. Họ đâu biết, khi ngắm nhìn dòng sông, dù là sông xứ người, bà đang thả hồn mình về dòng sông quê hiền hòa, có những chiếc thuyền mảnh mai hình chiếc lá êm đềm trôi, chở gió, chở mây, chở những câu hát ngọt ngào, tình tứ của gái, trai và chở những kỉ niệm ấu thơ… Có như thế, trái tim bà mới đỡ nặng, bà mới có thể kéo dài những ngày sống xa quê.

Tôi tặng bà một đĩa nhạc dân ca quê Việt đem từ nhà sang. Gượng nhẹ, trân trọng như món đồ quý trên tay, bà nhìn ra dòng sông, ánh nhìn mộng mị… Câu hát quan họ bao nhiêu năm bỗng như bật dậy từ trái tim sâu thẳm của bà “Nhớ ai em những khóc thầm. Năm thân áo vải ướt đầm như mưa. Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ. Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai…”. Nước mắt lăn chảy thành dòng trên gương mặt và tôi cũng nhạt nhòa nước mắt.

3. Nhân viên bảo vệ sứ quán báo cáo. Liên tiếp ba ngày rồi có một cặp nam nữ người Châu Á, độ tuổi trên 30, cứ lởn vởn quẩn quanh ở khu vực trước cổng, có lúc dừng lại rất lâu và nhìn vào bên trong. Người đàn ông đôi lần kéo tay người đàn bà, người đàn bà dùng dằng không muốn đi và đưa cái nhìn với ánh mắt luyến tiếc một điều gì… Ngày thứ tư, vẫn y như thế. Ngoài ra không có gì khả nghi… Đến ngày thứ năm… Họ đã được mời vào phòng khách của sứ quán. Họ là hai người Việt Nam, nhưng cư trú ở thành phố khác, vì công việc nên có mặt ở thành phố này. Người đàn bà nghẹn ngào không thể thốt được lời nào. Người đàn ông, bình tĩnh hơn. Chúng tôi hoàn tất công việc, đã định ra về. Tình cờ đi ngang qua đây. Bất ngờ nhìn thấy cây hoa đào, bích đào, đang khoe sắc hồng rực tuyệt đẹp trong gió lạnh, nổi bật giữa các loài cây hoa trong sân vườn sứ quán. Có nhiều lý do riêng nên hơn mười năm nay, chưa một lần trở về Việt Nam. Nhà chúng tôi ở ngôi làng nổi tiếng trồng hoa đào của Hà Nội. Làng hoa Nhật Tân. Người đàn bà mắt còn rưng rưng, xúc động. Khi tôi vừa nhìn thấy cây hoa đào ở đây, những gì tôi cố nén, cố giấu kín như ngóc đầu quẫy đạp trái tim tôi đến nghẹn thở. Cả một miền kỷ niệm quê hương trỗi dậy. Làng tôi giờ này, mọi người đang nhộn nhịp chọn, tỉa những nhành đào đẹp nhất. Sắp Tết, Hoa Đào, bánh chưng, câu đối và tất cả quê nhà… Bao năm nay, nỗi nhớ hoa đào ẩn mình trong những giấc mơ đêm, may mắn sao tôi lại đến thành phố này, được nhìn thấy nỗi nhớ của mình. Tôi không còn việc gì ở đây, cây hoa đào níu tôi ở lại mấy ngày nay. Nhìn hoa, tôi như thấy mình được về nhà, phải chia tay, phải xa… tôi đau nhói như ngày lìa bỏ quê hương.

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 63: Nỗi nhớ bên kia đại dương Ảnh minh họa: Vietnamnet.vn
 
Tôi tình cờ có mặt ở sứ quán và chứng kiến câu chuyện cảm động này. Nhìn người đàn bà, ngây ngây bên cây hoa đào, say đắm vuốt ve từng cánh hoa mỏng nhẹ thắm hồng, miệng phảng phất nụ cười hạnh phúc. Chốc chốc cúi xuống nhặt mấy cánh hoa rơi dưới gốc, , cẩn trọng để trong lòng bàn tay. Tôi và những người có mặt lúc đó, hình như ai cũng trào lên nỗi xúc động khó tả. Một mảnh trời quê, một sắc màu xứ sở không bao giờ phai nhạt trong tim người Việt dù ở bất cứ đâu và làm gì. 

4. Em đến thành phố Bắc Âu này dù hơn hai năm nhưng vẫn chưa thể nào quên được mọi thứ ở đây. Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông cứ luôn ngược với những gì mang theo từ quê nhà. Mùa Hè chỉ thoáng qua không kịp nhận diện, với vài sợi nắng mệt mỏi không đủ sức xuyên qua lớp mây xám dày mỏng ẩm nước. Mùa Đông thì khủng khiếp với những cơn bão tuyết nhuộm trắng đất trời, đông cứng cả ý nghĩ. Mùa xuân, mùa thu vẫn lạnh lẽo đến từng hơi thở…

Em đã thèm một giọt nắng vàng như mật nghịch ngợm, trên tóc trưa hè trong vườn nhà anh. Em mộng mị từng đêm giấc mơ cả con đường ướp hương hoa đêm thu bên anh. Em nhớ quay quất bụi mưa mùa Xuân đọng nhẹ trên hàng mi em làm anh sững sờ. Em bối rối đón nụ hôn của anh một chiều đông ấm áp…

Có những ngày cuối tuần, lạc lõng giữa dòng người đi mua sắm nơi xứ người, ước thầm được nghe một tiếng nói thân quen. Đêm về nhìn qua ô cửa kính mờ đục, mặt trăng gầy guộc xanh xao lạnh hơn tuyết giá. Xung quanh em đầy đủ mọi thứ, sao vẫn thiếu vắng đến tê tái. Chạm tay vào một nút bấm. “Đây là Đài Tiếng nói Việt Nam. Phát thanh từ Hà Nội…”. Nước mắt lăn dài. Mẹ ơi? Con nhớ Mẹ!

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 63: Nỗi nhớ bên kia đại dương Ảnh minh họa: Blog Nho

“Quê hương nếu ai không nhớ. Sẽ không lớn nổi thành người…”. Đêm chia tay tiễn em đi, anh chẳng nói gì, chỉ láy đi láy lại câu hát và trước lúc em vào phòng cách ly trên sân ga, anh dúi vào tay em gói nhỏ - mứt gừng… “Gừng cay muối mặn”… Em hiểu anh muốn nói với em điều gì khi xa anh, xa Tổ quốc. Sau những khoảng thời gian vật lộn với mớ kiến thức cần dung nạp, là nỗi nhớ. Cơm gạo xứ khác nhạt nhẽo không hương vị nắng gió đồng quê như ở nhà. Uống nước chai, nhớ vị ngọt của ly chè góc phố trưa, ngọt cả môi hôn anh và em. Vào quán Mc.Donald’s, nhớ quay quắt tiếng gõ lóc cóc mì gõ cùng anh ăn mùa học thi. Đi giữa phố rực rỡ đèn màu, nhớ trăng mái phố lung linh ảo huyền có anh đưa em ngắm sao đêm. Bất cứ cái gì nơi này cũng làm em nhớ, em so… chẳng đâu hơn được nhà mình. Nỗi nhớ dài mãi theo những ngày xa. Nỗi nhớ quê bên kia đại dương. Ước thời gian vùn vụt trôi để được về nhà ./.

  • Blog Radio thực hiện theo tâm sự gửi từ email Hoài Hương – dieuhasaigon

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 63: Nỗi nhớ bên kia đại dương

Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn (vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu để phản hồi của bạn sớm được đăng)

 Ho ten: nguyen huu cong
Dia chi: tu son bac ninh
Email: traitim_liadoi_1912@yahoo.com
Tieu de: ban oi cho minh se chia 1 chut tu nguoi xa que nhe
Noi dung: mong ban hay yen long ? cho minh se chia cua NHUNG NGUOI XA SU ?ban hay luon nho mot loi nho ve viet nam

Ho ten: Umi
Dia chi: USA
Email: umifuu_1114@yahoo.com
Noi dung: Đọc truyện này đúng tâm trạng quá... xa quê hương, ngày lễ nào cũng nhớ, ko riêng gì tết ^^

Ho ten: quang vinh
Email: nunggoch_nesarang@yahoo.com
Tieu de: nho
Noi dung: cam on ban rat nhieu .

Ho ten: Phuong Quynh
Dia chi: TP HCM
Email: phuongquynh_and_phuongquynh@yahoo.com
Noi dung: Khi doc bai cua ban toi rat cam dong! Co le toi chua xa que huong nen chua tung nen trai tinh cam danh cho que huong,noi nho nha, nho moi thu... Toi cung hi vong rang ban se nhan duoc nhieu niem vui tu gia dinh, ban be, nguoi ay.. trong cai gia lanh va co don noi xu nguoi!

Ho ten: LIEU DINH BA
Dia chi: CT THUY NONG DONG CAM
Email: hoahong
Tieu de: loi dong vien
Noi dung: toi rat cam dong

Ho ten: hoang
Dia chi: ha noi
Email: xaquenhoban19902008@yahoo.com
Tieu de: toi ban cung canh ngo
Noi dung: toi cung vay cung da tung o noi xa que cung buon lam chu cung cung thao thuc nhoque huong nho nguoi thuong nho ...

Ho ten: le cao cuong
Dia chi: 11a3 pham cong binh
Email: mykolor@yahoo.com
Noi dung: tui cam on ban nhieu lam.dung that la ko dau bang que huong cua minh.

Ho ten: hoang the tuan
Dia chi: tiendu_bac ninh
Email: www.ngayvadem@yahoo.cpm
Tieu de: xua va nay buon.nho..
Noi dung: Thật sự hay và thật sự buồn và con người là vậy. Quê hương mình là vậy dù đi đâu cũng nhớ cũng mong về để gặp laii anh em, gặp lại kỷ niệm gặp lại người quen, gặp lại những gì trong tâm hồn vốn có 

Ho ten: doan thi my loan
Dia chi: Australia
Email: loandoan42@yahoo.com
Tieu de: toi cung tam trang nhu the .
Noi dung: Xa quê hương mỗi khi mùa xuân đến tôi lại buồn vì không khí Tết ở đây không như quê tôi!   

 

 

 

Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: /rss/vnn_blogviet.rss

 

 

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,