“Của để dành”
Viết cho Mẹ yêu của con!
Mẹ sinh ra trong những năm tháng chiến tranh, lớn lên từ những ngày mưa bom đêm bão đạn. Mẹ biết chăm sóc cho mấy đứa em từ buổi lên 5, lên 6. Mẹ vẫn hay nhắc nhớ chúng con về những tháng ngày khốc liệt nhưng hào hùng ấy.
Mẹ đẹp và có đôi mắt long lanh, mẹ có mãi tóc đen và dày của Bà ngoại. Dáng người cao và gọn. Cho đến giờ đã ngoài tứ tuần rồi mà vẫn còn mặn mà lắm, bao nhiêu người mê mệt. Nhưng Mẹ vẫn yêu Ba nhiều, nên bao nhiêu người kia chẳng bao giờ có thể đến được với Mẹ. Đôi khi những kẻ ác lòng vẫn xầm xì, nhưng ai quen Mẹ đều biết, và con biết: Mẹ đức hạnh hơn khối đàn bà không chồng khác! Hơn 10 năm Mẹ ở giá nuôi chúng con! Những người đàn ông, đàn bà chồng con đề huề vẫn nhìn Mẹ với con mắt thán phục và ngưỡng mộ.
Ba ra đi dạo Mẹ còn xuân xanh vừa hơn ba chục. Từ đó, Mẹ một mình lận đận nuôi hai chị em. Con biết vào bếp, chăm em lúc lên 8 tuổi. Những đêm mưa gió đầy trời, những đêm mẹ đi trực trong nhà chỉ có hai chị em trùm chăn kín mít, những ngày đêm giao thừa cũng hai chị em…những ngày đêm như thế cứ hiển hiện ra trước mắt con rõ mồn một như mới ngày hôm qua.
Trời đất chẳng chặn đường sống của ai bao giờ, nhưng lại làm cho người ta khó khăn và khốn đốn quá thể, đã có lúc con rủa: trời không có mắt! Nếu có trời phật, làm sao Mẹ lại khổ đến thế?! Trong gia đình bên nội ấy, chỉ có Ông nội thương mấy mẹ con mình nhất, nhưng cũng không gắng gượng được, rồi để lại mẹ con mình… Người xưa bảo: “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, nhưng ba mẹ con mình đã sống và vững vàng nhờ những “ao nước lã” ấy. Gia đình ấy, bây giờ chẳng thể trách móc gì khi con tuyên bố: Con là con cháu của họ Phạm, gia đình họ Nguyễn ấy không bao giờ là gia đình của con!
Người ta trách móc và cất vấn tại sao con từ bỏ và nói năng xấc xược đến thế, con chẳng quan tâm. Cái con nhìn thấy và cảm nhận rõ ràng rằng: con lớn lên được, sống được như bây giờ đều là nhờ bên ngoại, nhờ họ Phạm của Mẹ! “Bên nội” ấy chẳng nuôi được con nổi một ngày, chẳng đến trông sóc hai chị được một đêm Mẹ trực, chẳng có công ơn gì với mẹ con mình. Chỉ có Ông bà ngoại vẫn thay nhau xuống ngủ với chúng con, chỉ có các Dì, Cậu thay nhau đưa đón chúng con đi học, chỉ có những người này vẫn thay nhau đi họp phụ huynh, thay nhau nộp tiền học, thay nhau trực chúng con khi chúng con bệnh phải nằm viện…
Nguyễn Du nói “hồng nhan bạc phận”, nó đúng với Mẹ. Mẹ long đong, lận đận cả đời để nuôi chúng con, Mẹ hy sinh những khao khát, những đam mê để cho chúng con. Chúng con lớn lên từ những hy sinh và tần tảo của Mẹ. Có lẽ vì thế, nên bé Thương nhà mình học rất giỏi và rất ngoan, Mẹ chẳng bao giờ phải lo lắng về việc học của nó, những lần họp phụ huynh bao giờ Mẹ cũng là người cười tươi và tự hào nhất lớp! Chỉ có con vẫn hay làm Mẹ phải bận lòng lo nghĩ mà thôi…
Con lớn lên, dù chẳng xinh đẹp, chẳng nết na hiền ngoan, chẳng mặn mà được như Mẹ, nhưng “gia tài” Mẹ để lại cho con nhiều lắm. Nó chẳng phải là tiền bạc, chẳng phải dây vàng vòng bạc hay nhà cửa. Mẹ đã để lại cho con những thứ còn quý giá hơn thế, dù có bao nhiêu bạc vàng con cũng không bao giờ đánh đổi.
Mẹ để lại cho con những giọt mồ hôi giữa đêm hè nóng nực ngồi quạt cho chúng con ngủ. Mẹ để lại cho con những giọt nước mắt khi con ốm mê man trên giường bệnh. Mẹ để lại cho con những tấm chăn đêm đông mà tấm lưng mẹ lạnh buốt. Mẹ để lại cho con những nụ cười rạng rỡ khi cầm trên tay tấm giấy khen học sinh giỏi, tờ giấy báo đậu đại học. Mẹ để lại cho con những buổi đi sớm về khuya tảo tần chắt chiu. Để lại cho con những chăm sóc…để lại cho con biết bao nhiêu là thương yêu…
Hình ảnh: Tác giả bài viết (st) |
Chúng con chẳng bao giờ đòi hỏi, chẳng bao giờ ghen tỵ với những đứa bạn về những buổi đi chơi công viên, những chiếc váy áo thật đẹp, những cặp vở mới tinh, những đồng tiền quà vặt...v..v.vv Bởi chúng con biết, chúng con còn có những thứ có giá trị nhiều lần hơn thế mà không phải ai cũng có được. Thì những vật chất kia chẳng thể sánh nổi những công ơn dưỡng dục sinh thành của Mẹ, Mẹ là Mẹ và cũng là Ba.
Chúng con lớn lên và trưởng thành từ những đêm thức trắng trong bệnh viện của Mẹ, lớn lên từ những đồng tiền vất vả ngược xuôi, từ những vết chai bàn tay gầy của Mẹ. Từ những kìm nén đam mê khao khát, từ những làn gió quạt mỗi đêm hè, hơi ấm tấm thân Mẹ những ngày đông. Con học từ Mẹ cách Mẹ sống mạnh mẽ, sống nghị lực và hy sinh. Nhưng mãi chẳng bao giờ con có thể được như Mẹ, Mẹ vẫn luôn là một người Mẹ vĩ đại, con vẫn hay nói đùa với bạn rằng: “Mẹ tớ là Gấu mẹ vĩ đại!”.
Con cũng không được cứng cỏi và mạnh mẽ như Mẹ, nhưng con vẫn luôn gắng bước đi và làm mọi việc một cách hết sức mình, vì con luôn nhớ đến Mẹ đã hy sinh thế nào vì chúng con. Con cũng không được hiền lành và dịu dàng như Mẹ, nhưng con cũng chưa làm hại ai bao giờ, cũng không trả thù ai vì những gì họ gây ra cho con bao giờ. (Nhưng con đã lỡ tay đấm chảy máu mũi một đứa vì nó dám kêu tên Mẹ ra khi gây sự với con, con xin lỗi!)
Con chưa bao giờ hứa với Mẹ điều gì mà con không làm được, phải không? Vì vậy con ít khi hứa bởi con sợ mình không làm được. Con đã hứa với Mẹ chỉ hai lần, một lần trong kỳ thi học sinh giỏi tỉnh và một lần trong kỳ thi đại học, con đã làm được điều con hứa. À, nhưng chưa bao giờ con nói cho Mẹ nghe lời hứa của con! Vì con chỉ hứa thầm thĩ trong tâm trí! Nhưng con là con của Mẹ, Mẹ không nghe nhưng chắc chắn Mẹ hiểu.
Con chẳng bao giờ trách cứ hay giận hờn nếu Mẹ có la mắng con nhác học, la mắng con khi con không chịu ăn hết hai chén cơm, hay những khi đi làm về Mẹ la mắng vì nhà lộn xộn, hay Mẹ có lấy roi đánh con khi con vùng vằng không chịu ngủ trưa. Bởi tất cả những nạt nộ, quát mắng cũng chỉ vì con, vì giấc ngủ của con, vì sợ con đói lòng, vì sợ con sau này sẽ khổ nếu không có trí tuệ trong đầu…
Mẹ ạ, dù trước đây, bây giờ hoặc sau này con có khổ cực và nghèo nàn đến đâu đi chăng nữa thì không bao giờ con giận hờn, trách cứ. Và nếu được sinh ra lần nữa, con vẫn ước được là con của Mẹ cho dù có khổ sở hơn bây giờ. Con không tự ti hay mặc cảm nếu mình có nghèo khó, có thiếu thốn hơn bất kỳ ai vì Mẹ đã để lại cho con những “gia tài” vô giá, những thứ mà không ai có thể có ngoài con, không gì có thể so sánh được… Con yêu Mẹ vô cùng, “gấu mẹ vĩ đại” của con!
“ Ai có Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không…”
Gửi từ Blog White Rose: "...Trời phương
- Cảm nhận và những điều muốn chia sẻ mời bạn gửi link blog, bài viết theo mẫu sau hoặc email về địa chỉ blogviet@vasc.com.vn
Ho ten: Giấu tên
Noi dung: cảm ơn những chia sẽ của bạn về người mẹ của mình. Khi đọc những dòng viết của bạn tôi đã rất xúc động.Thanks nhìu vì đã nói lên những điều mà tôi cũng muốn nói lâu nay. Tôi yêu mẹ nhiều lắm.
Ho ten: Nguyễn Thị Hường - Dia chi: Thái Bình
Tieu de: Lời muốn nói
Noi dung: Bạn có một người mẹ thật tuyệt vời nhưng tôi không hề nganh tị với bạn vì tôi cũng có một người mẹ yêu thương chị em tôi hết mực. Nhưng mẹ tôi khác mẹ bạn một điều, đó là mẹ chỉ là một người nông dân nghèo. Tuy chung tôi cũng lớn lên bằng tình thương từ gia đình nhà ngoại nhưng mẹ cũng không cho phép chúng tôi được hỗn láo với gia đình bên nội của mình. Mẹ dạy cho chúng tôi cách tự mình đứng vững, tự mình đứng dậy, mẹ dạy chúng tôi cách cư xử là một người có học dù mẹ chẳng được hoc cao, me luôn đứng bên cạnh đưa ra những lời khuyên tốt nhất khi chúng tôi cần. Tôi muốn nói mẹ là một người phụ nữ mẫu mực và tôi chắc rằng tôi sẽ dạy cho con tôi những điều mẹ đã dạy tôi.