'Anh có nghe tình yêu em hát'
"Anh có còn nghe lại bài hát xưa
Tình yêu hát qua hai miền mưa nắng
Con sông nào rong chơi qua đôi bờ phẳng lặng
Để gió vu vơ, chuyện tình ấy xa rồi…"
Em từng đọc quá nhiều cảm nhận về bài hát ấy anh ạ, bài hát em vẫn gọi là bài hát của chúng mình: của anh, của em và của những ngày yêu dấu cũ: “Tình yêu tôi hát”. Có điều gì mênh mông và da diết quá, anh nhỉ? Khi những nốt nhạc đầu tiên ngân lên du dương và dịu êm, có chút gì lay lòng em thật khẽ. Đêm mùa đông, đóng chặt cửa để gió mưa dừng lại bên thềm, chỉ còn em và tình yêu của ngày cũ. Kỉ niệm tràn ngập không gian, tràn ngập thời gian, lắng đọng nơi đây là màu huyền ảo của đêm trước, anh cho em nghe bài hát ấy qua điện thoại. Tình yêu có còn được hát bằng tim anh và tim em lần nào nữa không, anh nhỉ?
Ảnh minh họa: grovybab - |
“Anh có nghe tình yêu em hát…” bài hát cho riêng anh và em, bao người nghe, bao người cảm nhận, có bao giờ giống nhau. Niềm kiêu hãnh của tuổi 19 vô tình em đánh rơi, xa vắng là bờ môi cong hờn dỗi, ánh mắt long lanh nước ngày nào của em! Bàn tay em bé, nỗi đau thì nhiều! Nơi xa đó, anh không cảm nhận được đâu vì hai bàn tay em đong đầy nước mắt, đong đầy niềm đau. Để ở phía xa xôi, nơi miền nắng, anh không bao giờ thấy lạnh, thấy mặn đầu môi. Em mong anh biết rằng em vẫn chờ mong vì với em chẳng bao giờ em tin anh sẽ xa em…
Ảnh minh họa: deviantArt - Em mong anh biết rằng em vẫn chờ mong vì với em chẳng bao giờ em tin anh sẽ xa em… |
Hai chúng ta vẫn đi trên một con đường nhưng đi về hai đầu vô cực. Xuân thiết tha qua đi, tay nhỏ của em có níu xuân ở lại mãi được không anh? Một năm bắt đầu bằng mùa xuân, cuộc đời bắt đầu bằng tuổi xuân. Em đang giữa mùa xuân, mà sao lòng băng giá, phải vì tay lạnh vắng một bàn tay ấm, phải vì tre không còn xanh trên con đường năm ấy! Chia tay mỗi người quay lưng bước để lại thảm lá vàng rơi, để lại giấc mơ anh đường anh, em đường em, lá rơi đầy cho em nhớ anh khắc khoải...
Anh ạ!
Có phải bài hát tắt lời, khi phím dương cầm lạnh? Có phải hết yêu, sẽ quên hết về nhau? Em biết đời là vô thường nhưng không ngăn được mình phiền não? Tình yêu anh hát cho em, vào một ngày nắng xôn xao trên hàng cây rợp bóng ven đường, là miền quê xa vắng, xa cả bụi bặm ồn ào, có anh, có em, có nắng vu vơ, có những ngày Hà Nội như tranh, như mộng. Quá khứ em dựng lên bằng bài hát xa xưa ấy, hiện tại em nắm giữ bằng kí ức mong manh. Nước mắt mặn nóng hổi, nước mắt rơi từ trái tim em. Bài hát ấy anh quên và dương cầm cũng chết từ lâu như em chết trong anh bao mùa mưa nắng qua! Quá khứ lạnh và đóng băng rồi!
Nhạc du dương quá nước mắt em không hiểu sao cứ chảy mãi. Anh nghĩ em mạnh mẽ đâu yếu đuối như con mèo nhỏ thế này. Chỉ hôm qua thôi, em nghĩ mình vô cảm với mọi cảm xúc đời thường nhưng hôm nay em không ngăn được tim em đừng thổn thức. Cảm giác thu chặt mọi thứ thật đau nhưng khủng khiếp hơn là xổ tung tất cả. Nó nén chặt và vỡ òa, anh có hiểu em không? Một thứ quý giá vuột mất, muốn khóc, muốn gào thét hay đập vỡ gì đó nhưng em lặng im. Như thế có được gọi là dũng cảm không anh? Giữa lúc ấy, tình yêu cũ lại hát ngân nga, lại đưa em về bến bờ với giấc ngủ vội chiều hôm….Anh nhớ không một mùa hoa nữa lại đi qua, mùa loa kèn trắng của em anh ạ. Và bao mùa trăng tròn lại khuyết, treo lơ lửng như ngày nào mình lang thang trên Mỹ Đình lộng gió. Dòng sông nào đi qua mà đôi bờ không hoang tàn bão lũ. Anh đi qua cuộc đời em để tuổi 19 của em có những ngày nước mắt…
Ảnh minh họa: Bạn đọc (St) - Anh đi qua cuộc đời em để tuổi 19 của em có những ngày nước mắt… |
Đến bao giờ khu vườn kia sẽ trắng hoa, chôn vùi nơi đó là bóng em im lặng! Hạnh phúc trong mơ khi em lại có anh như ngày xưa cát trắng. Cuộc đời nhỏ nhưng nỗi nhớ thiết tha, rộng lớn. Đường đời lớn, sao tình yêu quá ngắn! Bao ngày qua dõi theo những bước đi của anh, những sóng gió của anh có thể em chẳng bao giờ biết hết, nhưng nhìn thấy anh mỗi ngày trên Y!M mỉm cười với em là em an tâm anh ạ!
Có thể ngày mai, hay ngày kia, em sẽ thoải mái hơn hôm nay nhưng đừng trách em nếu em tự xóa dấu chân em trong anh vì em muốn ai đó không phải hờn ghen vì điều gì đã chết, vì em muốn, anh trọn vẹn với người sau…
Quá khứ không còn, xin hẹn nhau kiếp sau anh nhé. Hãy hạnh phúc và chăm chỉ với những gì anh đang có, hãy sống, hãy yêu thay phần của em nữa, được không anh?
Riêng em, chọn cho mình một ngọn đồi cát trắng, nắng rất hiền, đại dương rất xanh, biển ru bờ sóng rì rào như câu chuyện mẹ kể cho em ngày xưa có hoàng tử và công chúa… Nơi đó, em sẽ mặc váy trắng tinh khôi, ca hát tự do giữa khung trời xanh ấy, những dấu chân thơ bé của em ngày nào in đầy bờ cát mịn. Là em, là nắng, là trắng trong loa kèn…Nơi ấy, em sẽ ngủ thật bình yên anh ạ! Hẹn gặp anh nơi Thiên Đường.
- Gửi từ email : sun_flower2309
Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn (vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu để phản hồi của bạn sớm được đăng)
Ho ten: love
Dia chi: livabin
Email: dinhlivabinkv6@gmail.com
Tieu de: Bài viết quá xúc động!
Noi dung: tôi hiểu bạn qua bài viết này, tôi thấy tình yêu trong bạn thật cao cả. đừng bao giờ bi quan trước thất bại. hãy tin rằng trên đời này vẫn còn nhiều người cần bạn, vì thế nên bạn không nên kết thúc câu chuyện như vậy.đau lòng lắm bạn ơi! tôi cũng đả từng như vậy, giờ nhìn lại tôi thấy mình thật yếu đuối. vì thế tôi khuyên bạn hãy mạnh mẻ lên. hạnh phúc vẫn luôn dang tay chào đón bạn mà. hãy cố lên!
Ho ten: Thamlam
Dia chi: QN
Email: Gaubongmk@yahoo.com
Tieu de: Là em, là nắng, là trắng trong loa kèn…
Noi dung: Năm mới vào Blog Viet đọc entry của bạn thật hay nhưng kết cục câu chuyện lại buồn wa. Tôi thì không muốn có kết thúc như vậy, tôi muốn nó là một kết thúc đẹp và có hậu cơ. Nhưng thật tiếc vì đó là cuộc đời của riêng bạn cơ mà. Tôi cũng vậy đã muốn delete tên anh ra khỏi trí nhớ của tôi, muốn xóa hình ảnh anh ra khỏi cuộc đời tôi, nhưng tôi chưa thể làm được. Có lẽ hãy để cho thời gian sẽ làm việc đó thay mình bạn ạ. Vì có người bảo "Càng muốn quên thì ta lại càng phải nhớ" mà. Chúc bạn thật vui.....
Ho ten: in_x!
Dia chi: Hà Nội
Noi dung: Cứ tưởng cảm xúc cũng đã chai sạn từ ngày hôm qua nhưng đâu fải. Cảm ơn bạn vì bài viết quá xúc động. Lịm quá!
Ho ten: Miss someone...
Dia chi: BG
Email: tieuthuledung_776@yahoo.com
Tieu de: TY em hát...
Noi dung: đã cố quên... và quên khi bên cạnh ko có ai đó... Nhưng mỗi lần trông thấy 1 cái gì đó, nghe thấy 1 câu nào đó quen thuộc, nhận 1 dòng tin nhắn thì e là ko chịu nổi... Tại sao? Muốn nói mà ko thể!!! Muốn quên mà cũng chẳng xong... Muốn làm 1 cái gì mà cũng ko làm đc 1 cái gì... Trống rỗng!! Im lặng và ngắm nhìn...
Ho ten: bùi văn quang
Dia chi: phòng thống kê huyện quỳnh lưu, nghệ an
Email: quangtkql@gmail.com.vn
Tieu de: giử tặng người ấy của tôi, hà à!
Noi dung: Cảm ơn tác giả của bài viết. tôi xin phép đươc trích một đoạn của bài viết dành tặng người ấy. "Có thể ngày mai, hay ngày kia, anh sẽ thoải mái hơn hôm nay nhưng đừng trách anh nếu anh tự xóa dấu chân anh trong em vì anh muốn ai đó không phải hờn ghen vì điều gì đã chết, vì anh muốn, em trọn vẹn với người sau… Quá khứ không còn, xin hẹn nhau kiếp sau em nhé. Hãy hạnh phúc và chăm chỉ với những gì em đang có, hãy sống, hãy yêu thay phần của anh nữa, được không em?"
Ho ten: thien hue
Dia chi: hai phong
Email: emsekhongyeu_duchimotlan_yes
Tieu de: tai sao
Noi dung: Bạnd đừng nghĩ nhiều quá, hãy vui lên nhé! Cứ coi như đó là một hạnh phúc, một điều gì đó ông trời trao cho bạn. bạn tự tin lên, đó cũng chỉ là ký ức. một ngày nào đó bạn sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự của mình.
Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: /rss/vnn_blogviet.rss