Anh và nỗi nhớ mùa đông cuối cùng
Tặng em gái Như Quỳnh
Sài Gòn, mưa và nắng đều đặn trong từng bước chân đi, tôi biết anh nhớ đến da diết, khắc khoải cái lạnh của mùa đông miền Bắc. Nơi đó, chắc ngày ngày anh vẫn hát, khúc hát quen thuộc với người nghệ sĩ già xa Hà nội ở một góc công viên:
“Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đang về”
(Nỗi nhớ mùa đông - Phú Quang).
Anh là thế, còn tôi, lạnh giá lại mang tới nỗi cô đơn, không dễ gì ngăn cản được. Ước gì, tôi có thể đổi cho anh!
Ước gì, tôi có thể đổi cho anh! Ảnh minh họa: VernonTrent |
Ngoài kia, chút nắng còn sót lại trong một buổi chiều đong đầy kỉ niệm, cô độc, kí ức về một mùa hạ xa vắng chợt tràn về theo hoài niệm miên man không dứt. Chẳng biết anh có nhớ…?! Phượng đỏ rực một góc trời, nơi con đường tới trường, anh chở tôi trên chiếc xe đạp cũ; nắng sớm long lanh về trên đôi mắt. Anh bỗng hát bài “Hạ trắng” của Trịnh Công Sơn mà tôi rất thích:
“Gọi nắng!
Trên vai em gầy
Đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn
Lòng hoa bướm say
Lối em đi về
Trời không có mây
Đường đi suốt mùa
Nắng lên thắp đầy…”.
Tôi cười, lòng vui dịu nhẹ lâng lâng. Anh vẫn thường làm tôi bất ngờ như thế! Tôi đem thắc mắc hỏi:
- Tại sao anh lại thích mùa đông?
- Bởi vì em thích mùa hạ, cô bé ạ! - Anh trả lời tôi bằng một câu dí dỏm rồi anh cười vang, những vòng xe lăn nhanh dần lao vút về phía trước…
Ảnh minh họa: Hapa-Beach
Tình yêu học trò và cũng là tình yêu đầu đời của tôi bắt đầu bằng cơn mưa đầu hạ bất chợt đổ ập xuống đầu trong giờ tan lớp; khi tôi, một con nhóc bị ốm vì thích lội mưa đứng co ro bên góc tường cạnh cổng trường ướt lạnh, giật mình bối rối khi chiếc xe của anh đỗ xịch trước mặt. Anh đưa cho tôi chiếc áo khoác, với ánh mắt đầy tinh nghịch. Chẳng hiểu sao, tôi lại nhận sự quan tâm của anh, dù biết anh chỉ có mỗi chiếc ấy dành cả cho tôi.
Từ hôm đó, tôi và anh quen nhau, tình yêu dần lớn trong tôi theo từng buổi anh đưa đón. Tôi chuyên văn, anh cũng vậy, chỉ có điều anh hơn tôi một khoá. Khi tôi chợt nhận ra anh quá cần thiết cho cuộc đời mình, cũng là lúc anh tốt nghiệp và sẽ đi xa, xa mãi mãi với tôi. Mùa thi đó, con ve gầy gào khản giọng, phượng đỏ nhức nhối cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Anh đi bên tôi dưới những tán cây nơi sân trường. Tôi im lặng. Anh cũng không nói gì, tôi biết anh không thể ở lại, và cũng chẳng thể nhẫn tâm gieo vào lòng tôi niềm hy vọng mong manh; nhưng anh không biết hạt tình yêu trong tôi đã nảy mầm.
Tôi có thể níu giữ anh cho riêng mình, nhưng không, tôi không làm thế.
Im lặng.
Và tôi có ngốc?
Tôi và anh chưa hẹn một lời. Và tôi có ngốc? Ảnh minh họa: MissHeroi |
Anh đậu đại học, rồi cùng cả gia định vào Sài Gòn sinh sống, vẫn đều đặn biên thư với nỗi nhớ nhung, nhưng không phải dành cho tôi mà cho mùa đông khắc khoải.
Tôi ghét mùa đông!
Tôi vùi đầu vào học, để quên nỗi nhớ anh, nhưng làm sao quên được. Ngày lại ngày, vẫn chỉ con đường xưa cũ ấy, vẫn một màu phượng vĩ nồng nàn, chỉ thiếu một câu hát gọi nắng của anh. Rồi mùa thi qua, tôi cũng xa nhà ra Hà Nội học, đem theo những dư âm về anh gói ghém trong hành trang cuộc đời mình.
Mùa đông đến, tôi bắt gặp sáng nay qua ô cửa sổ. Lạnh…đến tê người! Tôi nhớ có lần anh nói: “Anh thích mùa đông bởi cái lạnh giá của nó sẽ làm cho mọi người xích lại gần nhau hơn ấm áp. Và mùa đông có bếp lửa thân quen của mẹ. Anh nhớ…”. Anh nói đúng, tôi thấy mình thật ngốc, ước gì khi này có anh. Tôi nhoài người mở toang cửa sổ, mặc cho gió lạnh tạt vào đôi mi đương ướt. Nhớ anh, tôi xuống phố hoà vào dòng người vội vã ngược xuôi, chẳng thấy nguôi ngoai, bỗng chợt lại thấy mình thật bé nhỏ, lẻ loi khi phố lên đèn. Chạy vội về nhà, đóng sập cánh cửa lại, nức nở. Tôi ghét mùa đông, vậy mà không thể ghét anh cho được. Chẳng biết nơi xa xôi đầy nắng, anh có ghét mùa hạ tôi yêu thương?
Tôi nhớ, chưa bao giờ anh hát bài “Hạ trắng” cho trọn vẹn, chỉ mỗi buổi sáng anh dạo khúc đầu gọi nắng cho tôi. Chẳng biết anh có thuộc trọn vẹn hay cố tình không hát tiếp khúc còn lại, mà tôi vẫn hoài mong đợi:
“Đời xin có nhau
Dài cho mãi sau
Nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau”
Có lẽ anh cố tình không hát! Có chăng, anh đang trốn tránh nỗi lòng mình, có dằn vặt như tôi?
Ảnh minh họa: fralll |
Anh chép cho tôi bài thơ “ Riêng chung mùa hạ” của Đinh Thu Hiền:
“Có phải hạ về khô nước mắt cho em ?
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói.
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi,
Phiêu du theo gió thổi giao mùa.
Có phải hạ về lau nốt những dây dưa?
Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội.
Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi,
Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu.
Thương con ve chưa nở đã sầu,
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối.
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi,
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió,
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không!”
Tôi đã hiểu, anh chỉ thích mỗi mùa đông, và mãi là như thế, mùa hạ không phải dành cho anh. “Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi”, nào đâu ai lỡ hẹn câu gì?!
Anh nói đúng, tôi đọc đi đọc lại, mặn chát cả đôi môi, nước mắt chảy khi nào không hay biết. Tôi yếu đuối, tôi dại khờ quá đỗi. Anh chỉ như cơn gió rét thổi ngang đời, rùng mình, rồi tan biến. Tôi cần gì phải khóc cho nỗi nhớ của riêng anh.
“…Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều,
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió,
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không!”
Không! Tôi gạt tay lau nước mắt!
Mùa đông ư?
Tôi ghét!
Sài Gòn, nỗi nhớ mùa đông,
16/10/2008
- Gửi từ email Kim Thanh Phong: ”Hãy học tập như là anh phải sống mãi mãi, và hãy sống như là anh phải chết ngày mai" (Saint Isodor)
Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn (vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu để phản hồi của bạn sớm được đăng)
Email: rhythnoftherain Ho ten: an phú Ho ten: MAI KHOA THỨC Ho ten: Nguyễn Hải Yến |
Nhạc chờ đặc biệt dành cho "dế cưng" của bạn!