,
221
7322
Kết nối bạn đọc
ketnoi
/blogviet/ketnoi/
1196682
Ngày của Mẹ, nơi làng quê nghèo khó
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Ngày của Mẹ, nơi làng quê nghèo khó

Cập nhật lúc 12:36, Chủ Nhật, 10/05/2009 (GMT+7)
,

 Kết Nối Blog

Lời tác giả: “Tôi viết câu chuyện này về mẹ của tôi, về những người Mẹ – nhân ngày của Mẹ sắp tới. Tôi muốn gửi những lời chúc tốt đẹp nhất tới những người Mẹ trên thế gian này.”

 

Ảnh minh họa: thekellz

Mẹ không quen nhận quà vào ngày của Mẹ, đơn giản vì mẹ ở quê. Hầu hết những người Mẹ ở quê tôi đều thế cả. Chỉ quen làm lụng vất vả sớm hôm tảo tần vì chồng con mà chẳng  bao giờ nghĩ  tới việc sẽ được nhận gì vào những ngày lễ Tết…

Khi tôi viết những dòng này, viết về mẹ, cũng là đang viết về những người Mẹ ở hầu hết các  vùng nông thôn nghèo khó, quanh năm chỉ quẩn quanh với mấy sào ruộng, quả thật thời gian đâu tìm hiểu và biết về ngày của Mẹ. Mà có biết thì cũng chẳng để làm gì, cũng như mọi ngày bình thường khác thôi. Thế nên quên luôn để khỏi phải bận thêm một việc.

Mấy hôm nay đi trên đường, cầm tờ báo đọc, chỗ nào cũng thấy nói về ngày của Mẹ… tôi lại thương mẹ và xót xa cho những người phụ nữ quê tôi. Suốt đời chẳng bao giờ nhận quà vào dịp lễ, chẳng biết đòi hỏi quyền lợi cho mình, cũng chẳng nhận được những cành hoa hồng của chồng con ngay cả ngày Quốc tế Phụ nữ…

Mẹ tôi là bộ đội Trường Sơn bây giờ về nghỉ hưu, so với những người cùng làng đã tiến bộ trong tư tưởng lắm rồi, ấy thế mà vào dịp lễ Tết con cái ở xa có gửi quà về cũng vẫn ngại khi nhận. Mẹ hay nói “ Tụi con làm thế mẹ ngại, vì xung quanh làng mình có ai được nhận quà đâu.” Tôi nghe mẹ nói thế không thể nhịn được…cười ra nước mắt. Mẹ sinh ra các con, sống ở quê tôi ngấm hết những lệ làng, có lạ gì đâu…

 

Ảnh minh họa: Roxyiana

Xa nhà cũng đã gần chục năm rồi mà những điều ấy ở quê vẫn chưa hề thay đổi. Bây giờ đi làm, biết cái này cái nọ… muốn tỏ lòng biết ơn với mẹ cũng thật khó. Nhiều khi đi tới những nơi sang trọng, lại thương mẹ, nghĩ tới việc sẽ đưa mẹ tới đó, nắm tay mẹ như ngày xưa mẹ vẫn thường làm thế với tôi… Nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ bây giờ tôi biết có mời mẹ cũng chẳng đi, vì ngại. Thể nào mẹ cũng bảo “Thôi mẹ đi chỉ tổ làm con vướng chân, con còn bạn bè nữa chứ.”  Mẹ không muốn ai đó trong số bạn bè của chúng tôi nhìn thấy mẹ thì phải, mẹ muốn hình ảnh mẹ là một người khác… Biết tâm tư ấy của mẹ tôi càng thương hơn.

Lần gần đây trên chuyến bay Sài gòn – Hà Nội, tôi đã ngồi suốt cả buổi lặng đi chỉ để nhìn, nghe hai mẹ con vị khách lạ trò chuyện từ  hàng ghế trên. “ Mẹ ngồi yên ở đây nhé. Con chỉ vào trong này 3 phút rồi ra. Mẹ ngồi yên nhé.” Người con nói rồi đi vội vã, như sợ nếu mình không nhanh quay trở lại mẹ sẽ đi đâu mất. Còn người mẹ thấy con nói thế thì cũng ngồi yên thật, ngay cả cái cựa mình cũng không luôn.

Lúc ấy tôi nghĩ tới mẹ, ngày bé mỗi khi mẹ đi đâu cũng thường dặn dò tôi kỹ lắm “ Con ở nhà, mẹ sang hàng xóm một tí. Ở nhà nhé.”  Ngẫm xa xôi thấy mênh mông cuộc đời, ngày trước mẹ dặn dò chúng con, nay thì …

Nói về mẹ, về những người Mẹ ở vùng quê tôi có khi cả ngày không hết chuyện, chuyện thì nhiều vô kể nhưng toàn là chuyện đồng ruộng, con cái, chợ búa… chẳng khi nào họ nói tới chuyện đắp mặt nạ, trang điểm, nhận quà vào dịp lễ Lết…

 

Ảnh minh họa: WindyLife

Ngày của Mẹ năm nay tôi cũng sẽ dạo phố, trước đó cả tuần, chọn mua món quà nào ưng ý… lần này thì phải gói bọc trong giấy kín gửi qua đường bưu điện, trên bì thư chỉ ghi “Con gái gửi Mẹ, nhân ngày bình thường”… chứ không dám ghi nhân ngày của Mẹ… vì thể nào mẹ nhận quà cũng ngại và vì mẹ sợ người trong làng nói lời xí xào “Con bà nay lên thành phố rồi khác nhỉ “ Tôi biết mẹ sợ điều đó, sợ chúng tôi những đứa con của mẹ rời làng lên thành phố lập nghiệp sẽ quen với cách sinh hoạt ở đó mà quên mất một miền quê. Mẹ ơi! Làm sao có thể quên được khi tuổi thơ chúng con thấm đẫm những kỷ niệm ngọt ngào bên đồng ruộng, hương lúa non, trưa hè tắm sông, chăn trâu, thả diều …

Tôi càng nghĩ càng thương mẹ, thương những người phụ nữ làm Mẹ nơi quê tôi. Chẳng biết tới khi nào mẹ  mới trách chúng tôi là sao vào ngày của Mẹ lại không gửi quà, sao không gọi điện từ sáng sớm, sao…

Chẳng biết tới khi nào những người phụ nữ làm Mẹ quê tôi mới có dịp bình đẳng như những người phụ nữ tôi vẫn thường thấy ở phố…

Chẳng biết tới bao giờ…

  • Gửi từ email Đoàn Xuân – doanxuanhanoi

Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

 

Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: /rss/vnn_blogviet.rss

 

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,