Cúc vàng mang mùa thu trở lại
Blog Việt
Không thường xuyên lang thang cafe như hồi xưa, lúc buồn nhất vẫn leo lên Đinh và chỉ ở nơi này mình mới tìm thấy sự an ủi thẳm sâu, dịu nhẹ.
Thật chẳng dễ dàng tìm được không gian nào ồn ào mà vẫn riêng tư, đông đúc nhưng vẫn một mình không ngần ngại, có thể lấy tay che mắt đỏ hoe, để rồi tâm dần tĩnh tại và yên lặng. Mọi góc ngồi, những chiếc bàn nâu se sắt, những chiếc ghế cũ mòn...đều quá chừng thân thuộc qua 2 năm. Bạn bè thân đã từng ngồi ở đây, người mình yêu đã và đang gắn bó nơi này. Bức ảnh cổ kính, cái loa rè, bình hoa cũ...Tất cả đều toát ra sự trìu mến, có sức mạnh vỗ về to lớn.
Hôm nay đã thấy bình hoa cúc đầu tiên của mùa. Thế là biết bước chân mùa thu tới thật gần, thật gần. Không đếm xem có bao nhiêu bông cúc vàng, cũng như chẳng rõ còn bao nhiêu bước nữa thì mùa thu sẽ chạm tới thành phố này, sà xuống con đường này và ùa vào góc quán nhỏ. Đến giờ mới hiểu sao nghĩ tới hoa cúc, bao giờ cũng yêu nhất hoàng hoa, bởi đó là màu của mùa thu - sắc vàng phơn phớt có một chút trong trẻo sớm mai, một chút nhạt phai lá úa, một chút rùng mình cơn gió lạ và tiếng lay động của tấm khăn mỏng khoác hờ trên đôi vai thiếu nữ.
Ảnh minh họa: Nattgew.
Lại thốt nhiên nhớ một người thu năm ngoái từng ngồi bên ô cửa, nói về loài hoa Phi Điểu mà suốt 3 mùa rồi chẳng lần nào thấy bà Bích mua về cắm trong bình. Loài hoa xa, có thể chỉ tồn tại trong trí nhớ của người ấy, cũng như tình cảm ngọt ngào chỉ tồn tại trong nỗi nhớ của riêng mình. Và lòng nhận ra đó là thứ tình yêu tầm gửi.
Cây tầm gửi không tự lập mà dựa vào một thân gỗ vững chãi để sống, cũng như tình yêu của mình, phù du hơn cả ảo ảnh, phải dựa vào một người thật để che giấu cái bất an, mong manh nội tại.
Có một đêm khuya về nơi đầu phố Nguyễn Đình Chiểu, bất giác lạc vào miền hương ngọc lan đủ nồng nàn để giật mình, đủ thoang thoảng để tìm kiếm và đủ quyến rũ để luyến lưu.
Rồi thảng hoặc đi trên phố, bất giác nhìn vào con ngõ nhỏ, nơi có ngôi nhà của người ấy, để lại thầm hỏi: Bây giờ người thế nào?
Ảnh minh họa: Sairis
Quán quen, hương ngọc lan đêm, đường phố cũ, những rung động nhẹ...Tất cả đều của chung hai người, chỉ nỗi nhớ là thuộc về một phương.
Em vẫn buồn khi Cúc vàng mang mùa thu quay lại, anh đã trở về nhưng không phải vì em.
5.8.09 Lantuvien.
- Gửi từ email Lan Tử Viên – lantuvien_ttt
Bài cùng chủ đề mùa thu:
Blog Radio 1: Có phải mùa thu giấu em?
Có phải em hoàng lan Hà Nội?
Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn
Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: feed://vietnamnet.vn/blogviet/index.rss