'Ở lại hay ra đi' với tôi đều khó quyết định
Blog Việt
- 7.45pm 12/16/2009
Bật tivi, thấy báo thời tiết đêm nay và ngày mai trời trở lạnh, đây là đợt rét đậm thứ hai trong mùa đông này, chợt lo quá! Với tay lấy cái điện thoại cảm ứng để trên bàn gọi cho anh. Từng tiếng chuông điện thoại vang lên sao dài thế? Chỉ thấy máy hiện lên dòng chữ No answer. Gọi lại lần nữa, tút...tút...vài cái lại hiện lên trạng thái "Busy". Tự an ủi mình, chắc anh bận làm việc rồi. Nghĩ thế mà sao lòng vẫn mênh mang buồn rười rượi. Ừ mà có phải một lần đâu...?
Cuộn mình trong chăn, cố nhắm mắt ngủ sớm để không phải suy nghĩ gì nhiều nữa, mà sao khó thế? Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi lã chã, ướt cả cái lưng con chuột Mickey mà mình vẫn gối. Ngoài kia, gió vẫn thổi, tiếng kính va vào nhau liên hồi. Đêm đã vào khuya, nghe thấy cả tiếng từng chiếc lá khô giòn tan cuộn tròn trong gió. Gió leo trèo xao xác những hàng cây. Gió có nghe thấy từng tiếng thở dài rất khẽ không? Chắc bây giờ ở nơi ấy, anh đang lạnh lắm! Chỉ mong sao gió đừng vô tình nữa, đừng thổi nhiều, anh dễ ốm lắm đấy, gió biết không?
- 8.30am 12/17/2009
Chọn cho mình một góc hơi khuất nơi quán cafe bé nhỏ, tự gọi cho mình một ly cafe đen nóng không đường, không sữa, thấy sao tự nhiên mình lạc lõng, cô đơn quá! Cũng đúng thôi. Có ai như mình đâu? Ai người ta ngồi đây cũng đều có đôi cả. Nhìn qua cửa kính, bầu trời xám xịt, ảm đạm. Một ngày không tên, buồn đến mức, hà một hơi thật mạnh, cảm tưởng như nỗi buồn đọng lại như làn khói, lơ lửng trong không khí. Giai điệu của bài "Without you" từ chiếc loa cũ kĩ của quán phát ra, miên man.
If living is without you
I can’t live
I can’t give anymore
I can’t live
If living is without you
I can’t live
I can’t give anymore
I can’t live
If living is without you
I can’t live
I can’t give anymore
{No, no, no}
I can’t live.
Từng giọt cafe rơi chậm xuống đáy cốc. Tôi không thích uống cafe, mà nếu có uống cũng chỉ mỗi cafe Cappuccino. Hôm nay là một ngày khác lạ trong chuỗi ngày hạnh phúc trước đây của tôi khi có anh, bởi thế tôi muốn lí trí mình thật tỉnh táo để mà suy ngẫm. Tình yêu đôi khi cũng giống nhu tách cafe tôi đang cầm trên tay. Ai cũng muốn thưởng thức nó khi còn nóng, nhưng để giữ cho ly cafe ấy không nguội thật không dễ chút nào!
Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết cung cấp |
Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết cung cấp |
- 3.00pm cùng ngày.
Đã lâu rồi tôi không xuống biển dù từ nhà tôi xuống đây chỉ mất 15 phút đi. Sầm Sơn vào mùa đông biển vắng người. Tôi bó gối ngồi trên bãi cát nhìn ra biển, nơi có từng con sóng nối tiếp nhau xô vào bờ. Chặn hết toàn bộ cuộc gọi, tôi muốn mình thật yên tĩnh.
"Ở lại hay ra đi" lúc này đối với tôi đều rất khó quyết định như nhau! Nếu ở lại, tôi sẽ rơi vào lối mòn cũ kĩ trong tình yêu của tôi và anh, rồi tôi sẽ trở lại như tôi ngày hôm qua và những ngày trước đó nữa. Đau khổ! Khóc lóc!...Còn nếu ra đi? Rôi sẽ vẫn đau! Vẫn buồn lắm! Cảm tưởng như mình đang mất đi một cái gì đó rất quan trọng đối với mình.
Tìm được một cành củi nhỏ trên cát, tôi quyết định viết hết tất cả những buồn phiền của mình lên cát, thật nhanh, thật mạnh. Viết xong, cảm thấy như mình đã trút đi được một cái gì đó nặng trĩu, đang đè nặng trong lòng, chưa kịp nhìn lại thì một con sóng từ xa đã ập đến cuốn trôi tất cả chỉ để lại một ít bọt biển sủi trên cát. Chợt nghĩ. Mỗi ngày trôi qua là một ngày mới, tại sao mình không dám đứng dậy sau mỗi đổ vỡ, không dám gạt bỏ tất cả những cái không vui đi để mà học cách biết sống tốt hơn, biết tha thứ và mỉm cười thật nhiều? Đời người quá ngắn ngủi chẳng mấy chốc là hết sao không để dành thời gian để làm những viẹc có ý nghĩa cho mình và cho người khác hơn là chỉ biết than thân trách phận, than thở cho những xui xẻo không may đến với mình? Tại sao lại phải đợi đến lúc cận kề cái chết mới hiểu ra ý nghĩa của cuộc sống?
"Không có gì là bế tắc hay tuyệt vọng cả - kết thúc hay khởi đầu là do chính bạn".
Ảnh minh hoa: Raysoda |
Mở khóa chặn cuộc gọi lập tức nhận ngay một cuộc gọi hiện lên một dãy số toàn 888...trên màn hình, là của T, chưa kịp alô đã bị mắng ngay: "Em đang làm gì đó mà anh gọi mấy tiếng rồi không được? Em đang ở đâu nói nhanh lên anh đến đón?...Hả? Em đang ốm sao lại xuống biển? Không nghe lời anh gì cả. Thôi, ở nguyên đó anh lái xe xuống đón em về"."- Anh à!". "- Sao em nói đi?". "- Em muốn ra đi. Từ nay anh đừng bao gìơ gọi cho em nữa. Anh đã có gia đình rồi, còn em cũng mới có người yêu rồi, em không muốn làm anh ấy buồn nữa. Chào anh." Nói xong nó bỗng thấy lòng mình thanh thản lạ.
Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết cung cấp |
"Em vẫn sống như bao người đã sống
Em vẫn cười dù biết mãi mất nhau..."
- Gửi từ email yến lê - julietphuongdong.02
Tôi viết về Thần Tượng - tham gia ngay để nhận giải thưởng và cơ hội gặp gỡ thần tượng âm nhạc của bạn!
Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn
Chép link sau vào chương trình đọc Feed (RSS) để cập nhật những bài viết mới nhất của Blog Việt ngay tại Blog của bạn: feed://vietnamnet.vn/blogviet/index.rss