,
221
7121
Truyện Online
truyenonline
/blogviet/truyenonline/
1101364
Chuyện của hôm qua
1
Article
7021
Blog Việt
blogviet
/blogviet/
,

Chuyện của hôm qua

Cập nhật lúc 00:38, Thứ Tư, 27/08/2008 (GMT+7)
,

(Truyện Online) -

Hình ảnh: Deviantart - aiCuraj

1. Uyên từ từ mở mắt. Một cảm giác đau khắp cơ thể. “Mình đang ở đâu thế này?”. Cặp kính cận không ở trên mặt nhưng cô vẫn lờ mờ nhận ra người đàn ông đang ngồi trên ghế, cạnh giường bệnh của cô. Là Trần. Sao lại là Trần? “Trần phải không?” – cô hỏi khẽ, chỉ đủ để người đàn ông nghe thấy. “Uyên dậy rồi à? Uyên còn đau lắm không?” “Sao Trần biết Uyên ở đây?” “Hồi sáng, lúc Trần đang trên đường đến cơ quan thì vừa đúng lúc nhìn thấy Uyên bị ngã xe máy, Trần nhận ra Uyên, vội đưa Uyên đến bệnh viện. Bác sĩ bảo, Uyên chỉ bị xây xước phần mềm, xương không sao, và quan trọng là đầu không sao, nhưng Uyên bị tụt huyết áp lắm. Lại còn bị suy nhược thần kinh nữa…”.

2. Dạo đó, Uyên thường viết truyện online. Nhờ những câu chuyện này mà Trần biết cô. Cũng như nhiều độc giả khác, Trần viết mail cho cô, chia sẻ những cảm nhận về các truyện ngắn của cô. Dần dần, không chỉ chia sẻ về truyện, về văn, mà cô và Trần đã chia sẻ rất nhiều về cuộc sống, về công việc, sở thích. Qua những cái mail Trần gửi, Uyên được biết, Trần là một chàng trai đất Cảng, hơn cô 1 tuổi. Đã lập gia đình và có 1 bé gái. Tốt nghiệp Đại học Bách Khoa Hà Nội, Trần về làm việc cho một công ty nước ngoài tại Hải Phòng. Nhưng hơn 1 năm nay, vì chuyện vợ chồng trục trặc, Trần xin chuyển lên Hà Nội và ở nhờ nhà anh chi. Công việc cực kỳ bận rộn nên Trần chỉ có thể tranh thủ 1 tiếng buổi trưa vừa ăn vừa đọc báo điện tử. Hôm đó, Trần bấm nhầm thế nào lại vào đúng trang có bài viết của Uyên, đọc hay hay, thế là viết mail. Chứ bình thường, Trần chẳng bao giờ đọc truyện online cả, Trần chỉ thích thể thao và đặc biệt là bóng đá. Từ hôm “bấm nhầm” địa chỉ trang web, Trần lại chủ động tìm đến trang đó và thường tìm đọc bài của Uyên. Trần như tìm thấy mình trong những bài viết của Uyên. Những bài viết hết sức giản dị, trong trẻo, nhưng lại sâu sắc vô cùng. Còn Uyên, cô cũng kể cho Trần nghe về cuộc sống riêng của cô, công việc của cô, sức khỏe của cô. Cô không giấu Trần điều gì. Kể ra, cô thấy lòng nhẹ nhàng đến lạ kỳ. Mà sao cũng lạ thật đấy. Cô luôn thấy ở Trần một sự bình an, tin tưởng gần như tuyệt đối. Một sự đàng hoàng, đứng đắn và cũng rất thông minh, hài hước. “Chúng mình sẽ là bạn tốt của nhau nhé!” – cả cô và Trần đều nhất trí như vậy.

3. Trần phải đi công tác các tỉnh miền Trung. 20 ngày. Sẽ không có điều kiện lên mạng để mail hoặc chat cho Uyên. Trần xin Uyên số di động để khi rảnh, sẽ nhắn tin cho cô. Và cứ đều đặn, buổi sáng khi cô vừa đến cơ quan và buổi chiều, khi cô chuẩn bị về nhà, cô lại nhận được tin nhắn của Trần. Dĩ nhiên là cô cũng nhắn lại rồi. Ngày thứ 20, Trần chuẩn bị về Hà Nội, Trần đã gọi điện cho cô. Lần đầu tiên, sau mấy tháng quen nhau, hôm đó cô mới biết giọng Trần. Trần hẹn, khi về Hà Nội, sẽ gặp Uyên.

Đó là một ngày mưa tầm tã. Nhưng cả hai đều không thay đổi ý định. Cô hồi hộp. Trần cũng hồi hộp. Cô mặc áo mưa và đi xe ôm đến quán cà phê mà Trần đang đợi. Lạ chưa kìa. Trần ra đón cô. Như thể cô và Trần đã biết mặt nhau từ lâu rồi. Trời càng mưa mỗi lúc một to. Cô và Trần ngồi nói chuyện rất lâu. Và cô càng tự tin nghĩ rằng, mình đã tìm được một người bạn khác giới rất chân thành, rất hiểu mình.

4. Sau lần gặp đó, Trần nhắn tin và gọi điện cho Uyên được 5 ngày thì bỗng dưng mất hút. Không nhắn tin. Không gọi điện. Không mail. Không chat. Uyên nhắn tin không thấy trả lời. Uyên gọi điện, không thấy nghe máy, hoặc có lần đang có tiếng tút dài, thì tắt vội đi. Uyên lên mạng, vừa để nick sáng thì Trần vội offline. Cô càng hỏi, Trần càng im lặng. Sự im lặng đáng sợ. Cô mượn máy của đồng nghiệp gọi cho Trần, Trần nghe, nhưng thấy giọng cô là tắt luôn. Cô thực sự hoang mang. Trước khi biết Trần, cô luôn là một người phụ nữ trầm lặng và hay buồn. Khi biết Trần, được trò chuyện với Trần, dẫu chỉ qua những dòng mail, dòng tin nhắn, những cú điện thoại, nhưng cô thấy có một sự thay đổi trong suy nghĩ và cách sống của cô. Theo chiều hướng tích cực. Để đến bây giờ, cô lại trở về trạng thái ban đầu, thậm chí còn buồn bã hơn. Một người bạn gái thân của cô đã được cô kể về Trần, và cho rằng cô đang yêu Trần. Cô không nghĩ thế. Cô chỉ coi Trần là bạn. Nhưng tại sao cô lại mong nhận được mail của Trần đến vậy? Mỗi lần có tiếng chuông điện thoại, hoặc tiếng báo có tin nhắn, cô chỉ hy vọng đó là của Trần. Biết bao lần cô xóa nick của Trần, xóa số điện thoại của Trần. Rồi cô lại nhập lại. Cô càng muốn cho ra khỏi đầu mọi thứ liên quan đến Trần, thì nó cứ dồn dập đổ về tâm trí cô.

5. Uyên biết, con phố này Trần vẫn thường đi làm qua. Và cô quyết định cũng đi trên con phố đó, dẫu có xa hơn con đường mọi ngày cô đi. Chỉ với một hy vọng mong manh là cô sẽ nhìn thấy Trần, gặp Trần, và hỏi Trần về sự im lặng kia. 1 ngày, 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, 1 tháng… cô vẫn lặng lẽ đi, vẫn nhìn những người đi đường, vẫn kiếm tìm một khuôn mặt mà cô mới chỉ gặp đúng một lần. Biết bao lần cô nhìn nhầm, biết bao lần cô gọi nhầm, biết bao lần, cô phóng xe đuổi theo một chàng trai mà cô cứ ngỡ đó là Trần, để rồi khi người ta quay lại, nhìn cô, cô lúng túng và buồn chán. Thế rồi, hôm nay Uyên đã được gặp Trần. Trong cái rủi có cái may. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Trần. Cô nhìn lên trần nhà, nhìn ra cửa sổ, cô hỏi “Tại sao Trần thay đổi nhanh đến vậy? Mình đã nhắn cho Trần rất nhiều, gọi cho Trần rất nhiều. Nhưng tất cả đều rơi vào im lặng. Mình chỉ muốn biết tại sao Trần như thế? Vậy mà đã có lúc, mình nghĩ rằng, Trần sẽ là bạn tri kỷ của mình, một người bạn mà mình có thể hoàn toàn chia sẻ mọi nỗi niềm… Nếu Trần không muốn là bạn mình nữa, thì sao hôm nay, Trần đưa mình đi cấp cứu làm gì? Hãy để mình quằn quại trong nỗi đau thể xác và tâm hồn có hơn không?”. “Uyên ơi! Hãy tha lỗi cho Trần! Trần không thể”. “Vì sao?” “Vì Trần rất bận” “Thế kể cả bây giờ, ngày mai, ngày kia, Trần vẫn bận phải không?” “Ừ, Trần vẫn bận”. Uyên òa khóc. Cô đã nói rất nhiều, giãi bày rất nhiều, rằng thời gian qua, nhờ những cái mail của Trần, những dòng tin nhắn của Trần, những cuộc điện thoại của Trần mà cô đã lấy lại được thăng bằng của cuộc sống sau không biết bao nhiêu cú sốc trong cuộc sống riêng, trong công việc, và nhất là sức khỏe. Còn bây giờ, cô lại trở về là cô của ngày trước. Cô là vậy, yếu đuối, vô cùng yếu đuối. Rồi Trần phải đi. Trần chỉ biết nói 2 từ “xin lỗi” và đi. Cô đã kịp nói với Trần một điều “Chỉ cần nhìn thấy tên bạn hiện lên trên màn hình điện thoại của mình là mình thấy mãn nguyện lắm rồi!”.

6. Một tuần sau ngày cô bị ngã xe, cô bỗng nhận được tin nhắn của Trần. “Uyên khỏe chưa? Từ giờ Trần sẽ nhắn tin cho Uyên. Nếu Uyên đồng ý thì mình sẽ chỉ nhắn tin thôi nhé! Không gọi điện và không gặp nữa nhé! Cũng không viết mail nữa”. Sao Trần lại nhắn như vậy? Cô bấm máy, định gọi lại cho Trần nhưng nhớ ra là Trần không muốn. Và thế là, từ hôm đó, Trần lại nhắn tin đều cho cô. Mỗi buổi sáng khi cô vừa đến cơ quan và mỗi buổi chiều trước khi cô về nhà. “Uyên nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” “Uyên nhớ uống thuốc đủ và ăn uống điều độ nhé!” “Khi nào có truyện ngắn mới, nhớ báo để mình đọc nhé!”. Cứ như vậy, Uyên nhận được tin nhắn của Trần được khoảng gần 1 năm thì cô lại không nhận được nữa. Cô không dám gọi. Gửi tin nhắn đi thì thấy “not sent to”. Cô bắt đầu lo lắng. Hai tháng sau, một người phụ nữ gọi điện cho cô từ số máy của Trần. Nói là muốn gặp cô. Có việc rất quan trọng.

Hình ảnh: Deviantart .com

Lúc ở nhà, Uyên cứ ngỡ đó là vợ Trần. Nhưng không phải, đó là vợ của người bác sĩ đã điều trị cho Uyên cách đây 1 năm – khi Uyên bị ngã xe và đã được Trần đưa đến cấp cứu. Người phụ nữ mặc bộ quần áo màu đen và đeo dải băng đen trước ngực. Chị bảo Uyên ngồi cạnh. Như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn. “Cách đây nửa năm, chị phát hiện ra chồng chị dùng thêm một chiếc di động. Một lần anh để quên chiếc điện thoại ở nhà, tò mò, chị đã đọc trộm tin nhắn và biết anh thường nhắn tin cho một người tên là Uyên, còn anh thì lại lấy tên là… Trần. Lúc đầu chị buồn lắm, tưởng anh đang ngoại tình. Rồi chị đã lấy hết can đảm để hỏi anh. Và anh đã kể cho chị nghe về tình bạn của em và Trần. Uyên à, em biết tại sao Trần không nhắn tin, gọi điện cho em không? Vì cậu ta đã rất yêu em. Em còn nhớ, em và Trần đã nói chuyện về cuộc gặp gỡ tình cờ giữa em và Trần không, rồi những ngày em chờ một sự giải thích từ cậu ấy… tất cả, tất cả, chồng chị đã vô tình nghe thấy hết. Chồng chị đã gặp Trần để hỏi. Trần nói rằng cậu ấy đã biết cái cảm giác đau đớn của một người chồng có vợ ngoại tình, và cậu không muốn làm bất kỳ một người đàn ông nào khác cũng rơi vào hoàn cảnh như của cậu. Trần luôn cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với Uyên. Trần rất hiểu và rất thương Uyên. Nhưng cậu không thể cứ tiếp tục liên lạc với Uyên. Nếu không, Trần sợ sẽ không kìm nén được cảm xúc. Trần đành tìm đến giải pháp IM LẶNG. Vì chỉ cần đưa ra bất cứ lý do gì, Trần sợ, Uyên sẽ tìm cách phân tích, sẽ níu kéo. Và Trần sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của Uyên.”.

“Thế còn những tin nhắn của Trần suốt thời gian qua hả chị?”. “Đó là của chồng chị. Anh đã xin Trần chiếc sim điện thoại mà Trần vẫn thường dùng để nhắn tin, gọi điện cho Uyên. Và thế là, hàng ngày, chồng chị đã làm cái việc mà Trần vẫn từng làm. Chồng chị nói rằng, như vậy là lừa dối em, nhưng anh ý muốn dùng liệu pháp tâm lý để giúp em chữa bệnh. Thầy thuốc có giỏi, thuốc có tốt mà tâm của người bệnh không tĩnh thì khó chữa lắm em ạ!... Anh cũng là một người có nghị lực vô cùng. Mặc dù bị ung thư dạ dày nhưng anh vẫn lạc quan lắm. Anh đã đi được 1 tháng rồi. Trước lúc mất, anh đưa chị chiếc điện thoại và chiếc sim của Trần. Anh bảo chị hãy làm giúp anh. Nhưng Uyên à, chị nghĩ có lẽ như thế này tốt hơn, nghĩa là nói thật hết mọi điều cho em. Chị nghĩ em nên sống mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn. Đừng quá lệ thuộc vào những kỷ niệm, vào quá khứ. Hãy sống cho hiện tại em ạ!

Chị nói đúng. Uyên hoàn toàn nhất trí với chị. Và Uyên xin phép viết lại câu chuyện này để nhớ lại Chuyện của Hôm Qua, để nhớ những gì cần nhớ, và quên những gì cần quên…

Hà Nội, trung tuần tháng 8/2008

ngay hom qua

Gửi từ blog August – Pink: "Hãy yêu những gì mình có. Hãy quên những gì không đáng nhớ và hãy nhớ những gì không đáng quên!"

  • Cảm nhận và những điều muốn sẻ chia mời bạn gửi bài viết, đường link blog về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

Ho ten: Em Trai
Dia chi: Green_Pine.wind
Tieu de: Nhớ và Quên
Noi dung: Nhớ những gì cần nhớ, quên những gì cần quên. Đừng cố quên và đừng cố nhớ...hãy để nó tự nhiên. Càng cố quên sẽ càng nhớ... hãy để thời gian làm tan dần những gì cần phải quên...Sẽ chỉ nhớ lại trong lòng những gì đẹp nhất, đáng trân trọng nhất mà thôi, phải không chi?...

Ho ten: shmdlt
Email: shmdtl@gmail.com
Tieu de: Em thấy em trong đó ..
Noi dung: Thanks tác giả ! Bài víet rất hay ..em thấy đc em trong đó nhưng em ko đủ kiên cường nhu Trần ! Cũng đã từng.. . fải vì những cái nợ đời mà rời xa ng` mình yêu nhưng lòng vẫn quyến luyến ! Bây giờ .. dù em đã có thể tự do nhưng cũng đã wá muộn màng … chỉ còn nỗi đau hằn sâu trong tim ! Hy vọng ... sẽ có  một ngày mai!

Ho ten: lê văn ngọc
Dia chi: thanh hóa
Email: mylove041087@yahoo.com.vn
Tieu de: nhớ
Noi dung: Cốt truyện rất hay, làm cho người đọc có rất nhiều cảm xúc. Cám ơn bạn vì đã co một bài viết rất hay.

Ho ten: Giấu tên
Noi dung: Doc truyen cua ban toi cam thay nhu minh dang ke chuyen cho nhau nghe chu khong phai la doc.Dung la chi nen nho nhung dieu dang nho va nen quen nhung dieu can phai quen.Su im lang cung la cau tra loi hay roi ma.Toi cung da tung nhan duoc su im lang nhu Uyen vay. Toi da buon rat nhieu va cam thay thuc su kho ma vuot qua. Nhung hay co gang len.Hay nghi rang nguoi ta lam vay cung vi hanh phuc cua minh ma. nhu vay se cam thay nhe long hon khi nghi ve ho ban nhe!

Ho ten: Nhật Hạ
Dia chi: Tp.HCM
Email: nhatha_sin@yahoo.com.vn
Tieu de: Nhớ...quên
Noi dung: Câu chuyện của bạn rất hay...Hãy để thời gian làm mờ đi tất cả...càng cố quên càng nhớ nhiều...

Ho ten: Nho xanh
Noi dung: Cảm ơn tác giả đã có 1 bài viết thật hay và cảm động. Đúng là cần phải quên đi những gì phải quên và chỉ nên nhớ những gì đáng nhớ nhưng để làm được điều đó thật không đơn giản. Hy vọng liều thuốc thời gian sẽ giúp con người ta vượt qua được mọi chuyện.

Ho ten: Lê Thu Thủy
Dia chi: Nha Trang
Email: thuy146ts@yahoo.com
Tieu de: Sự đồng cảm
Noi dung: Nội dung câu chuyện rất cuốn hút, có vẻ như tác giả rất hiểu tâm trạng của đại đa số bạn gái thời nay. Yêu một người để rồi cố quên nhưng...

Ho ten: B_Stamp
Noi dung: Toi thuc su thich cau truyen cua ban, boi vi toi cung co cam giac nhu ban nhung long tu ai kieu hanh cua toi khong cho phep toi quay lai. Chuc ban manh khoe de viet nhieu cau chuyen hay va y nghia hon nua. "Du sao ngay mai troi lai sang".

Ho ten: Le Quy
Email: thanhquy17885@yahoo.com
Noi dung: Đúng như vậy, cuộc sống nhiều khi không nên mong chờ quá ở điều gì cả. Hãy tự mình đi lên, vượt qua nó. Chúc chị tìm được người để gửi gắm tâm hồn mình.

Ho ten: meocon
Dia chi: Nghe An
Email: thuhuyenkct2810
Tieu de: Tuyet
Noi dung: Cau chuyen hay va that cam dong.Thu hoi tren doi nay co ai co the lam duoc nhu Tran khong nhi? Toi cung da tung yeu mot nguoi,chi qua nhung dong tin nhan,nhung bay gio toi dang la nguoi tu do,moi khi nho lai thi thay tiec nuoi nhung gi da qua...gio chi con lai mot noi dau trong sau tham con tim.Noi dau cu han len trong tim nhat la nhung chieu thu 7."Hãy yêu những gì mình có. Hãy quên những gì không đáng nhớ và hãy nhớ những gì không đáng quên!" Dung la nhu vay do.

Ho ten: Hoang Son
Email: sonht1980@yahoo.com
Noi dung: Truyện của bạn đọc thật hay và cảm động. Nhưng nói thật nhé, tôi thấy nó hơi giống phim Hàn Quốc. Dù sao cũng phải thật lòng mà nói rằng tôi thích nó!

Ho ten: Nguyễn Thị Thanh Thủy
Dia chi: Hà Nội
Email: XLTYCT@yahoo.com
Tieu de: Nỗi nhớ sẽ tàn phai theo thời gian
Noi dung: Câu chuyện của chị sẽ làm em không bao giờ quên. Ở trong đó không chỉ có một người đàn ông mà có tận hai người đàn ông thật chân chính. Họ suy nghĩ rất thấu tình đạt lý. Em nghĩ tại sao mình lại phải quên những người hết sức chân thành như thế vì xã hội bây giờ ít người như thế lắm chị ạ. Nếu là em, lòng em sẽ mãi mãi nhớ về họ, chỉ là nhớ về một kỉ niệm tốt đẹp thế mà thôi. Chúc chị hạnh phúc.

Ho ten: la giang
Dia chi: HA Tinh
Email: Quocduong1983
Noi dung: cau chuyen hay va cam dong qua. DA lau homnay minh moi doc mot bai viet co the la hop voi tam trang cua minh den vay. Minh mong nhan vat chinh trong cau chuyen nay hay co gang song that tot va hay ton trong nhung ky niem da co .

Email: meocon_dangyeu_nclc@yahoo.com
Noi dung: Một chút tình cờ nhưng lại khiến con ng` ta xảy ra nhieu` điều quá.Chị biet’ k anh ay’ that su da~ danh` tinh` cam? thuc su cho chi, tinh` cam? ma` co’ le~ k phai? ai cung~ lam` duoc. Anh ay’ k chi? nghi~ den’ chi va` cung~ k dinh nghia~ tinh` yeu la` duoc song’ gan` ben chi. Chi? can` luon thay’ chi o? trong tim ma` thoi. Suy nghi~ cua? anh ay’ khien’ e rat phux. Anh ay’ nghi~ cho nhung~ ng` se~ dau kho nhu anh ay khi bi vợ phan? bội. Không bao h` chị quên 1 điều gì cả vì tất cả mọi thứ luôn ở trong tiềm thức của chị. Chỉ có điều chị có muốn lấy nó ra thôi. Đôi khi nhìn lại quá khứ để bước tiếp tương lai đấy chị à

Ho ten: cong chua tuyet
Noi dung: bai viet rat hay xung quanh chung ta co rat nhieu nhung nguoi that tuyet voi dung hok cac ban Tran la mot nguoi ban tuyet voi,doc cau chuyen tui rat cam dong, HAY YEU NHUNG GI MINH CO,HAY QUEN NHUNG GI HOK DANG NHO VA HAY NHO NHUNG GI HOK DANG QUEN cau noi rat hay!

Ho ten: pham vam cuong
Dia chi: lop KTN1 k8 truong dh cong nghiep ha noi
Email: phamcuong_guitar@yahoo.com
Noi dung: "Ta biet rang co quen la se nho Nen dan long co nho de ma quen" toi da doc va cam nhan bai biet cua ban.No thuc su lam cho toi cam dong.hay coi do la mot ki niem dep cua ban.chi co su dong cam moi hieu duoc tam su cua nguoi torng cuoc.toi hi vong rang hay song thuc voi long minh de khi nhan ra rang dang sau anh mat buon do la 1 tuong lai that tuoi sang.............

Ho ten: nguyen van nha
Dia chi: gia lai
Email: khatvongxanh05gl@yahoo.com
Tieu de: that hay va cot truyen hap dan
Noi dung: cuoc doi ai ma biet truoc duoc ngay mai khi ma dong nguoi da di vao doi moi ai cung tim duong loi cho rieng minh tren con duong da chon nhung ben canh do co nhung nguoi co nhung noi kho ma khong biet bay to cung aiqua day toi xin phan hoi y kien la cuoc song la phai co niem tin

Email: emerald_hvtc@yahoo.com.vn
Noi dung: Tôi cảm ơn Trần vì anh đã làm như vậy. Dù đau đớn nhưng như vậy sẽ tốt cho cả hai.

Ho ten: thanh thao
Dia chi: 0959367978
Email: conmuamuadong_py
Tieu de: chan chứa
Noi dung: tôi thật sự bị lôi cuốn theo câu chuyện của bạn.Nội dung truyện này dương như có gì đó tương đồng với tôi vậy đó.Tuy nhiên nó chưa hề xảy ra với bản thân tôi nhưng nhân vật trong truyện "Uyên"lại có rất nhiều điểm giống tôi.Nội dung chuyện rất nhẹ nhàn và dễ đi vào lòng,tôi rất cảm ơn bạn đã viết nên câu chuyện này.

Ho ten: lan tim
Email: vuminh@yahoo.com
Noi dung: ’Chúng mình sẽ là bạn tốt của nhau nhé!” chúng tôi cũng đã từng nói với nhau như vậy .Cảm ơn tac giả ,đọc bài viết này tôi thấy mình trong đó .Tôi cũng như Uyên đơn giản chỉ coi bạn ấy là bạn thân . Khác với Uyên là tôi và bạn ấy chưa gặp nhau bao giờ .Có lẽ không bao giờ có môt tinh bạn thật tri kỷ giữa hai người khác giới .Bây giờ hàng ngày chúng tôi vẫn nhìn thấy nhau trên mạng nhưng hoàn toàn im lặng và chẳng bao giờ nói chuyện thêm .Có lẽ là im lặng là giải pháp tôt nhất ban ah .Tôi rât thích câu nói của ban :Hãy yêu những gì mình có. Hãy quên những gì không đáng nhớ và hãy nhớ những gì không đáng quên!" Thanks ban

Ho ten: Tran Phong
Email: phongpmu85@gmail.com
Noi dung: Lần đầu tiên mình đọc truyện online, và cũng câu chuyện này, mình cũng có hình ảnh mình trong ấy, cũng đã yêu, sau đó bặt tin và ko một lời giải thích, và đến giờ cũng chưa có được lời giải thích, nhưng với thời gian, mình đã xác định cho bản thân cần phải quên đi để bước tiếp. cam ơn bạn đã viết câu chuyện này!

Ho ten: 80133.34
Noi dung: ít khi xem mấy bài của BlogViet, cũng có đọc một số song ko hứng thú lắm! nhưng thực sự thích bài này! copy nhé?!

Ho ten: Hải Dương
Noi dung: Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Em cũng đã xoá hết tất cả về anh ấy, số dt, nick, đồ của anh ấy, ảnh của anh ấy. Nhưng chỉ có hình ảnh của anh ấy là em không thể...

Ho ten: Giau ten
Noi dung: Day la lan thu 2 minh duoc doc cau truyen nay, the ma den gan doan ket thi minh van cu hi vong mot dieu tot dep cho ca hai, co le bat ky ai cung muon co mot ket thuc co hau, nhung cuoc song ma....
 

Ho ten: Benho
Dia chi: Hue
Email: behong82@gmai.com
Noi dung: Câu chuyện của Bạn rất giống với tâm trạng của Tôi..., điều đó làm tôi thật xúc động khi nó. Rồi mọi chuyện sẽ qua đi " Sau cơn mưa trời lại sang "

Ho ten: 311007
Dia chi: Hải Dương
Email: nhanhlanrung@yahoo.com
Tieu de:
Noi dung: Đọc câu chuyện của bạn tôi như thấy được mình trong đó. Tôi cũng có một tình cảm đẹp như bạn. Chúng tôi cũng chia sẻ với nhau qua mail, chat về mọi điều trong cuộc sống, về những thiếu hụt mình đã trải qua. Nhưng anh ấyvà mình đều không có ý định trốn tránh tình cảm đó bởi chúng mình hiểu rằng mỗi người đều phải có trách nhiệm với cuộc sống của riêng mình, cái riêng không thể ảnh hưởng đến cái chung. Mình thật cảm động khi đọc câu chuyện của bạn nhưng đoạn kết lại làm mình thất vọng. Tại sao các bạn không thể giữ được 1 tình bạn đẹp như vậy nhỉ???

Ho ten: vũ đình chiến
Dia chi: đại học xây dựng hà nội
Email: chienvddhxd@gmail.com
Noi dung: baì viết rất cảm động? cố gắng lên bạn nhé ! trên đời này còn có nhiều người tốt lằm !

Ho ten: mat tim buon- Noi dung: thuc su khi doc truyen cua ban toi camthay chinh o tro do.cam on ban rat nhieu mot cau chuyen nhung cing chinh la mot tam su.toi thay lng minh rat nhe nhom v athanh than sau khi doc xong truyen cua ban.ming rang se co tinh ban tri ky va nhung dieu tot dep nhat vi cuoi truye ca mot bo ben hy vong.cam on nhieu.neu dong y hay lien la voi toi theo nick dieutraitimducam.Chung ta se la ban tot cua nhau.

Ho ten: Nguyễn Phương My
Dia chi: Hà Nội
Email: miuxinh13@yahoo.com
Noi dung: Em rất cảm ơn tác giả về bài viết ạ! Quả thật đây là 1 bài bài viét rất hay và bố ích. Nó gây đc xúc cảm mạnh mẽ trong lòng người đọc. EM rất thích những bào viết kiểu như thé này ạ ! Nếu mà tác giả sưu tầm đc thì xin hãy post lên cho mọi người cùng đọc :D Em cảm ơn rất nhiều ạ !

Ho ten: shinro_hikaru
Dia chi: Hải phòng
Email: shinro_hikaru@yahoo.com
Noi dung: Một câu chuyện thật hay và cảm động nữa .Trong cuộc sống hằng ngày hãy để mỏi thứ theo tự nhiên sẽ tốt hơn cho tất cả mỏi người

 Ho ten: ĐẶNG ĐÌNH TUYẾN
Dia chi: HÀ NỘI
Email: DINHTUYEN@tflvn.com
Tieu de: UYÊN THÂN MẾN
Noi dung: Đây kà lần đầu mình đọc truyện o đây mình thấy rất hay và cảm động.hình như nó đang hợp với hoàn cảnh của minh.rất mong được làm quen chia sẻ với bạn.

Ho ten: chery_15988
Dia chi: ĐH kinh tế HCMc
Email: chery_15988@yahoo.com
Tieu de: câu chuyện bùn wa'...but đó new là c/sống
Noi dung: nói thật..mình add feed blog việt vào blog của mình..chỉ vì ng ấy cũng có feed từ trang này.Mình hok đọc từ blog mìn ..mà từ blog của ấy.Hình như ngày nào mình cũng open blog của ng ta zà thấy bùn...Đúng, sự im lặng lúc nào cũng đáng sợ..mình rất sợ..bít là ng ta mún good cho mình..but xin đừng im lặng...Cảm ja'c thật bùn.Cảm ơn bài viết rất hay, 1 chuyện tình rất đẹp^^

Ho ten: thuỷ
Dia chi: tphcm
Email: susu2696@yahoo.com.vn
Noi dung: Câu chuyện rất hay, cảm động và hãy nghĩ thời gian sẽ làm lành mọi vết thương...thanks

Ho ten: nhat thanh
Noi dung: bài viết rất xúc tích và nội dung cũng ổn tu nhiên đề tài này không mới cần có một cách nhìn mới hơn.

 

 

,
Gửi cho bạn bè In tin này
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,