221
1661
Phóng sự điều tra
psks
/psks/
235893
Dạo phố "Gay"
1
Article
null
Dạo phố 'Gay'
,

(VietNamNet) - Quan hệ đồng tính - Gay không còn xa lạ ở thành phố này. Điều đáng lo ngại là nó có xu hướng ngày càng trở nên phổ biến. Có hai thành phần: “ca ve nam” - chỉ những kẻ  kiếm tiền bằng vốn tự có; Và những người đến đấy tìm nhau để thỏa mãn nhu cầu...  

Ăn sương

Một cảnh đợi khách. Ảnh: Nguyễn Diên Bình

Sài Gòn lên đèn, người xe chập choạng, tôi bắt đầu cuộc hành trình lần theo những ca ve nam khát sương, một loại “dịch vụ” ngày càng trở nêm rầm rộ. Điều đáng nói, không biết lý do gì người ta thích chọn những con đường dính líu đến chút ít văn hóa như trường học, công viên để hò hẹn, gặp nhau. Điển hình như đường Nguyễn Bỉnh Khiêm Q.1, Nguyễn Kim Q.5, Công viên Văn Lang Q.5, khu công viên Gia Định thuộc 3 quận Tân Bình, Gò Vấp, Phú Nhuận, đường Hồng Hà, Bạch Đằng quận Tân Bình, TP.HCM.

Bướm mỗi nơi mỗi khác, độ tuổi cũng như thành phần, họ phân chia cấp bậc, vị trí hẳn hoi. Kẻ đi xe đạp, người đi xe máy, thỉnh thoảng lại thấy đứng dưới các gốc cổ thụ. Tất cả ai cũng đều có quyền ngang nhiên mút chuột, huýt sáo gọi khách như nhau, đấng đàn anh chịu chơi cũng rất bằng chị bằng em chứ nào kém cỏi gì ai.  

Vào vai sinh viên đi học về, tôi đạp xe chậm hơn bình thường trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, đoạn từ Lê Duẩn đến Nguyễn Hữu Cảnh. Bốn năm chiếc xe máy chạy kè theo, mút chuột huýt sáo coi như chiêu bài đầu tiên. Tôi ngơ đi như không hay biết, các "Gay" lảng dần. Kiên trì bám theo là một thanh niên, trông điển trai và rất đàn ông. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi vẫn choáng khi hắn buông lời “tiếp thị”, giọng vừa đủ nghe và vô cùng lạ tai: “Đi chơi với em anh nhé, em khỏe lắm, có kinh nghiệm nữa...” Được một đoạn đường cũng dài mà hắn vẫn nói những câu đại loại như thế, không thấy động tĩnh hắn quay đầu xe trở lại rồ ga chạy thẳng.  

Nổi tiếng nhất phải nói tới khu công viên Gia Định, con hẻm nối liền đường Hoàng Minh Giám và Nguyễn Kiệm. Thấy tôi vừa dừng xe bên lề đường, một tay chơi sà tới, giọng khàn khàn vịt đực: “Vào vườn điều đi anh!”.  

Mưa lớn, tôi trú mưa dưới gốc cây, có gã cỡ như chàng Mã nhà ta “quá niên... tứ tuần, mày râu nhẵn nhụi...” dừng xe lại giật giọng: “Anh hai làm ơn cho em mồi điếu thuốc”. miệng nói nhưng gã cứ “liếc mắt mong tiền”; con mắt lờ đờ. May mà những ngày qua tôi tiếp cận với nhiều con mắt như thế, phần nào cũng trấn an được mình. Bất ngờ từ vai anh hai tôi rớt tọt xuống hàng em út.

- Đi chơi không em?

- Ở đâu? (Tôi lạnh lùng ra vẻ hơi nát rượu.)

- Đâu cũng được, đây cũng không sao.

- Dưới đất...? (Tôi chỉ tay xuống đất, tròn mắt) 

Gã rút trong túi xách ra miếng nilon màu trắng cuộn tròn, đưa tôi xem vừa cười vừa nói:

- Đồ nghề đấy cưng!

- Bao nhiêu? 

Gã đưa “năm ngón tay trên một bàn tay”, nước mưa làm da nhăn nhúm lại, tôi lắc đầu. Gã rồ xe chạy, ném lại câu chửi tục của dân trong nghề. Tôi cười, nhìn số xe 51 U7... 

“Đường cấm!” 

Che mặt thế này để làm gì? Ảnh: Nguyễn Diên Bình

 

Sau khi vào vai người vã độ đi tìm cuộc chơi, cùng với một anh bạn đồng nghiệp vòng xe trên đường Nguyễn Kim, khu Ký túc xá trường CĐSP TP.HCM để săn ảnh, tôi bị một “trang nam tử” bám theo ỏn à ỏn ẻn: “Anh ơi! Đường này cấm xe đi hai người, chỉ cho đi một người thôi, luật là vậy mà...” Tôi bảo anh bạn đồng nghiệp dừng hẳn xe lại, hắn cũng dừng theo, tôi hỏi “luật này ai ban vậy you?”, hắn vu vơ vài câu không đầu chẳng đuôi, cuối cùng thong thả quay xe chạy đi như thể kiếm mồi. 

Tôi đứng núp vào vai anh bạn đồng nghiệp, chúng tôi gần nhau theo kiểu bất đắc dĩ, “trang nam tử” nhìn thấy cảnh ấy miệng cười toe toét, đưa ngón tay cái chỉ ra ám hiệu “number 1”. Cũng trên con “đường cấm” này, tôi gặp lại những gương mặt mới vừa trò chuyện đêm qua, có lẽ các hắn ta còn nhớ nên nhìn theo chúng tôi như muốn... trẹo quai hàm. 

Bỗng dưng con đường Nguyễn Kim được biến thành “đường cấm”. Trong lòng thành phố này còn rất nhiều con đường và địa điểm bị cấm tương tự, khu vườn điều - công viên Gia Định là một địa chỉ đen trong danh sách. Trời nhá nhem tối, nhân viên bảo vệ công viên đạp xe đi lùa từng cặp từng cặp ra khỏi khuôn viên, họ phóng lên xe và lao đi. Đêm khuya, những cặp đi bộ lại lục đục kéo vào như không hề gì, ở đấy họ lại “thanh thản” như chốn không người, bởi xung quanh cũng chỉ “cùng hội cùng thuyền”. 

Đúng 23h ngày 11/4/2004. Tôi một mình la cà trên cả khu vực công viên Gia Định, lần theo hai anh chàng một già một trẻ, một biển số xe thành phố, một biển số xe tỉnh 47H7...88. Biết tôi bám theo, người đi xe quay lại mời mọc trắng trợn đến tĩnh rụi và gọn ơ: “Vào đây chơi”. Đó là một con hẻm của đường Hồng Hà, F.2, Q.Tân Bình, TP.HCM.  

Giờ đấy, nhà ở trong cả khu phố này đều im lìm, thế nhưng ngoài đường tiếng xe máy ra vào liên tục. Xe chạy qua, đèn pha sáng lên, cảnh tượng “không mấy lịch sự” cứ thản nhiên phô bày ra cùng với tiếng chửi rủa những ánh đèn vô tội vạ. Nghe tiếng chửi, một trong hai người đi cùng tiết lộ: “Khu này mới đấy, nhưng dân chơi ai cũng biết, vào đây giờ này là an toàn nhất, rọi đèn vào mặt là ám hiệu, thế nhưng loạng quạng nó đập đấy...” 

Khi tôi trở ra, thỉnh thoảng từng cặp xe máy cứ xong đôi chạy vào, liếc liếc nhìn nhìn như cố tìm một nơi nào đó “an cư” để “lạc nghiệp”. 

“Nghề chơi cũng lắm công phu”

Khách làng chơi trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm Q.1. Ảnh: Nguyễn Diên Bình

 

Con đường đến với nghề chơi cũng lắm bất trắc, éo le. Đêm ở quán cà phê cóc bên đường Nguyễn Kim, thấy tôi ngồi một mình gã nọ bước vào. Tôi hất hàm ra vẻ bề trên: “Uống nước mày! Tao mời.” Uốn éo vài đường cơ bản rồi ngồi xuống, trước đó gã không quên kéo vạt áo và sửa lại ly quần. Tiếp chuyện với tôi, gã quan niệm theo kiểu mê tín dị đoan: “Giày dép còn có số nói chi con người, số em là số con rệp, ra đây đứng là bị bắt, bị đánh”. Gã tên Thiện, 23 tuổi, quê ở Long An. Lên thành phố năm nào không nhớ, theo lời của những bướm khác kể: “Nó thuộc hạng “3 in 1” tức là đã có 3 năm trong 1 nghề đấy anh.” Ngần ấy thời gian, 3 lần gã bị Công an và Dân phòng F.12, Q.5 bắt được đánh, rồi phạt tiền 600.000 đồng, cộng với 2 lần bắt xe không dám nhận lại, vì để dành 3 đêm là đủ tiền mua xe mới. 

Không gì khó khăn khi làm quen với những tay chơi chuyên nghiệp. Gặp một gã cao to, tóc nhuộm vàng hoe, tôi giả vờ thân thiện như quen thân nhau lắm. Sau khi chuyện già chuyện non, tôi xin số điện thoại, gã lôi trong ví ra mảnh giấy tập cỡ hai ngón tay có ghi sẵn số điện thoại 090360... Gặp Phương: “Em làm vậy chỉ để dành gởi mối nào thân quen thôi, người lạ đâu dám cho. Anh là em ưu tiên lắm đấy, nhớ gọi cho em nhé!”. Xe chạy, gã còn nói với theo như thế. 

Mấy hôm trước, tôi đi xe đạp cứ êm êm vậy mà tiến vào khung cảnh tranh tối tranh sáng công viên Gia Định. Bọn chúng án ngữ rồi chia làm nhiều mé khác nhau, tôi ngấp nghé làm người “xin việc”. Gã tên Quang, 24 tuổi, Q.7 thấy tôi là lạ, gã tha hồ chim chuột và lên lớp. Tôi lặng im nghe rồi ừ, rồi gật. Một gã thấy Quang, bỗng nhảy cẫng lên mừng hơn mẹ đi chợ về:”Dạo này làm được không, tối hôm qua mấy dù...”  

Riêng đối với những người tìm đến đây thỏa mãn nhu cầu, sau vài ba phút tiếp chuyện, họ dễ dàng dắt nhau đi thuê phòng trọ qua đêm. Khi mọi chuyện đâu vào đó, không ít người xem lại tư trang như điện thoại di động, dây chuyền, ví tiền... đã đội nón ra đi theo tiếng gọi bạn tình lúc nào không biết.  

Có khá nhiều ý kiến khác nhau về giới này: Phản bác, lên án người đồng tính và cũng không ít người cho rằng cần phải đồng tình chấp nhận, giúp họ sống tốt. Thế nhưng việc chấp nhận không phải để họ vô tư đến mức nhan nhản ngoài đường như vậy. Hiện tại, tất cả mọi chuyện vẫn còn đang bị bỏ ngỏ. Vì sao?! 

Thâm nhập vào thế giới “Gay”, tôi đã cảm nhận một sự phiêu lưu, đầy bất trắc nhưng vẫn quyết định đi tiếp... 

  • Nguyễn Diên Bình

,
Ý kiến của bạn
Ý kiến bạn đọc
,
,
,
,