Boston lại có một thời gian “nghỉ ngơi” kéo dài trong suốt 3 tháng 6-8. Để rồi ngày 8/9/1963, người ta lại tìm thấy xác một phụ nữ đã bỏ chồng, tên Evelyn Corbin.
-
Tin bài mới:
Albert DeSalvo (Ảnh 13emerue) |
Án mạng vẫn tiếp tục
Boston lại có một thời gian “nghỉ ngơi” kéo dài trong suốt 3 tháng 6-8. Để rồi ngày 8/9/1963, xác một phụ nữ đã bỏ chồng, tên Evelyn Corbin, 58 tuổi, có bề ngoài trẻ trung, được tìm thấy trong căn hộ của bà tại khu Salem. Corbin nằm úp mặt trên giường với hai chiếc tất nylon xiết quanh cổ, mồm bị bịt kín bằng chính quần lót của bà. Pháp y khẳng định bà không bị hãm hiếp.
Căn nhà của Corbin không có dấu hiệu vụ trộm cắp. Một khay đồ trang sức nằm giữa sàn nhà. Mọi thứ chứa trong ví của bà vương vãi trên ghế sofa. Tất cả đều không thể giải thích nổi. Bên ngoài cửa sổ căn hộ, trên đường thoát khẩn cấp khi xảy ra hỏa hoạn, là chiếc bánh rán còn mới, mà những người sống xung quanh đó khẳng định không phải do họ vứt.
25/11, cả nước Mỹ chìm trong đau thương trước cái chết của tổng thống John F. Kennedy, bị ám sát 3 ngày trước đó. Người dân Boston dán mắt vào màn hình tivi chờ đợi những tin tức mới về kẻ giết tổng thống. Cư dân thành Boston không biết rằng tên bóp cổ đã lại ra tay. Nạn nhân là Joann Graff, nhà thiết kế công nghiệp 23 tuổi, sống tại khu Lawrence. Pháp y cho biết cô bị giết trước khi Tổng thống Mỹ bị bắn. Hai chiếc tất nylon nịt chặt quanh cổ thành hình chiếc nơ như những vụ trước đó. Căn hộ của cô bị lục tung.
Vào khoảng 3h25, một sinh viên sống trong căn hộ phía trên phòng của Graff nghe thấy tiếng bước chân trong khu hành lang. Người sinh viên này nói mình nhìn thấy một người lảng vảng quanh khu vực. Khi nghe tiếng gõ cửa ở phòng đối diện, anh mở cửa nhìn ra và thấy một người đàn ông khoảng 27 tuổi, đầu bôi sáp thơm, sơ mi và jacket màu tối.
Người lạ mặt lên tiếng trước: “Có phải Joan Graff sống ở đây không?” (phát âm sai tên của Joann). Người sinh viên đáp rằng Joann sống ở tầng dưới. Vài phút sau, anh nghe tiếng đóng mở cửa phía dưới. Có lẽ, Joann đã cho người đàn ông vào phòng của mình. 10 phút sau đó, một người bạn gọi điện cho Joann, nhưng không ai trả lời.
Hơn một tháng sau cái chết của Joann, ngày 4/1/1964, sau buổi làm, hai cô gái trở về nhà của họ tại số 44A, đường Charles. Họ kinh hoàng thấy cô bạn cùng phòng, Mary Sullivan, 19 tuổi, đã chết trong một tư thế kinh khủng. Hung thủ bóp cổ Sullivan tới chết, sau đó buộc quanh cổ nạn nhân một chiếc tất màu tối, rồi một chiếc khăn màu hồng bằng lụa với một cái nơ lớn tết dưới cằm, và trên cùng là một chiếc khăn màu hồng trắng. Một tấm card sặc sỡ có ghi dòng chữ “Chúc mừng năm mới!” để đối diện với xác của cô. Thi thể Sullivan được đặt ở vị trí ngồi trên giường, lưng tựa vào tấm biển phía sau.
Thành lập phòng điều tra tên sát nhân
Hai tuần sau khi Mary Sullivan bị giết, vào ngày 17/1/1964, Chưởng lý bang Massachusettes, Edward Brooke, quan chức tư pháp cao nhất ở đây, đứng ra nhận trách nhiệm giải quyết vụ giết người hàng loạt này. Điều đó thể hiện quyết tâm của chính quyền bang trong việc giải quyết dứt điểm vụ án.
Brooke không phải là một chính trị gia bình thường. Bên trong dáng vẻ lịch thiệp của ông là kinh nghiệm đáng nể của một nhà điều tra chuyên nghiệp. Vào thời điểm đó, ông là người da đen duy nhất của nước Mỹ được giao chức vụ chưởng lý bang. Và điều đáng chú ý nữa, ông lại là đảng viên Cộng hòa trong một bang được đặt dưới sự điều hành của đảng Dân chủ.
Ông thành lập nhóm điều tra kết hợp chức năng của tất cả các bộ phận trong cơ quan cảnh sát và đưa ra quy định là các thành viên của nhóm không được tham gia vào bất kỳ vụ điều tra nào khác. Họ cũng không được phép che giấu thông tin để cạnh tranh với nhau. Thêm vào đó, ban điều tra của Brooke còn kiêm cả nhiệm vụ xoa dịu phản ứng của giới báo chí về “sự bất lực của cảnh sát Boston”. Chỉ có một vấn đề khiến Brooke bị chỉ trích nhiều là để trợ lý của ông - Boston John S. Bottomly, người thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực hình sự - làm lãnh đạo ban điều tra.
Nhưng dù sao, Bottomly cũng được nhiều người ủng hộ. Theo họ, ông là người trung thực, nhiệt tình, biết áp dụng phương pháp điều tra “không truyền thống” cho một vụ án “kỳ lạ”.
Đội điều tra mới được thành lập bao gồm thám tử Phillip DiNatale (thuộc đơn vị Cảnh sát Boston), James Mellon, sĩ quan cảnh sát đặc nhiệm; Stephen Delaney, sĩ quan cảnh sát Metropolitan, và thám tử Andrew Tuney thuộc lực lượng Cảnh sát Liên bang Mỹ. Ngoài ra, còn có sự góp mặt của Tiến sĩ Donald Kenefick với vai trò lãnh đạo ủy ban cố vấn về y học - tâm lý (ủy ban pháp y).
Hai tháng sau khi Ban điều tra được thành lập, Thống đốc bang Massachusetts Peabody treo giải thưởng 10.000 USD cho bất kỳ ai cung cấp thông tin có giá trị trong việc giải quyết vụ án tên bóp cổ Boston.
“Văn phòng điều tra tên sát nhân bóp cổ” là tên thường gọi của lực lượng mới này. Họ có nhiều công việc phải làm trước khi có thể trực tiếp tiến hành điều tra. Trước hết là thu thập, tổ chức phân loại 37.000 trang tài liệu từ các văn phòng cảnh sát điều tra liên quan tới vụ án. Với ủy ban pháp y, nhiệm vụ đề ra là phát triển hồ sơ về những người có khả năng gây ra các vụ giết người tương tự.
Qua điều tra, các chuyên gia của ủy ban pháp y nhận thấy sự khác biệt giữa những vụ án mạng mà nạn nhân là phụ nữ lớn tuổi và những vụ nạn nhân trẻ tuổi. Họ cho rằng không thể chỉ có một hung thủ, và những tên giết người đã học tập lẫn nhau phương thức gây án.
Vậy loại người nào có thể gây ra những vụ sát nhân như vậy? Tiến sĩ Kenefick nói về những gì mà nhóm của ông đã khám phá và phác họa về hắn: “Hung thủ ít nhất 30 tuổi. Có thể già hơn một chút. Hắn vốn gọn gàng, làm việc có thứ tự và rất đúng giờ. Hắn là người lao động chân tay, hoặc thích làm những công việc lao động chân tay. Nhiều khả năng độc thân, đã ly thân hoặc ly hôn. Hắn không phải là người có vẻ ngoài điên dại. Hắn không có bạn thân, dù là nam hay nữ”.
Theo gợi ý của Bottomly, cuối cùng Brooke đã chấp thuận cho Peter Hurkos, một chuyên gia về tâm linh nổi tiếng người Hà Lan, tham gia đội điều tra. Những gì ông phải làm là nhận diện cho được một kẻ tình nghi, người mà ban điều tra sát thủ bóp cổ từng thẩm vấn. Đó là một người bán giày có tiền sử bệnh tâm thần. Nhưng cuối cùng, cảnh sát không tìm ra chứng cứ cho thấy anh ta có liên quan đến vụ giết người. Hướng điều tra này bị khép lại.
Người "đo đạc"
Vài năm trước khi những vụ giết người bóp cổ xảy ra, tại khu vực Cambridge đã xảy ra hàng loạt vụ xâm phạm tình dục lạ kỳ. Một người đàn ông gần 30 tuổi đến gõ cửa từng nhà, và nếu người mở cửa là phụ nữ trẻ, thì anh ta sẽ tự giới thiệu: “Tôi là Johnson, làm cho một hãng thời trang. Có người thông báo cho chúng tôi biết tên và địa chỉ của cô, và bảo rằng cô có thể trở thành một người mẫu tốt”. Sau đó, anh ta vội vã giải thích cho chủ nhà hiểu rằng làm mẫu không có nghĩa là phải trút bỏ toàn bộ quần áo hoặc là làm việc gì đó tương tự, mà chỉ cần trình diễn trang phục dạ hội hoặc áo tắm. Tiền công là 40 USD/giờ. Anh ta được hãng thời trang gửi tới để đo người cho cô và hỏi các thông tin khác, nếu cô thật sự quan tâm tới đề nghị của hãng.
Hiển nhiên là cách hỏi ấy đã làm một số cô gái trẻ thích thú, và họ đã cho phép anh ta vào nhà, chỉ để đo đạc.
Anh ta là một người khá dễ thương, có nụ cười của một cậu bé. Khi xong việc, anh ta nói rằng bà Lewis của hãng sẽ liên lạc với họ nếu các số đo thích hợp cho công việc của hãng. Tất nhiên là sau đó chẳng có cuộc gọi hay chuyến viếng thăm nào của bà Lewis cả. Sự việc lặp lại nhiều lần, và cuối cùng, một vài phụ nữ trẻ đã gọi điện báo cho cảnh sát.
Ngày 17/3/1961, cảnh sát Cambridge bắt một người đàn ông khi anh ta đang tìm cách đột nhập một căn hộ. Khi bị thẩm vấn, anh ta thú nhận chính mình là người làm “công tác đo đạc” nói trên
Kẻ bị bắt tên Albert DeSalvo, 29 tuổi, có vài tiền sự về tội đột nhập và ăn cắp tiền tại một số căn hộ. Anh ta sống tại Malden với cô vợ người Đức, cùng hai con nhỏ. DeSalve là người điều khiển máy ép ở một nhà máy sản xuất cao su.
Khi được hỏi tại sao lại thực hiện trò lừa đảo “hãng người mẫu”, DeSalve trả lời: “Tôi không đẹp trai. Tôi không được dạy dỗ cẩn thận. Nhưng tôi có thể làm điều gì đó mà những người may mắn hơn tôi không đoán ra được. Họ chỉ là những đứa trẻ có bằng đại học, và dù chẳng có tài sản gì trong tay, tôi vẫn có thể đánh lừa họ”.
Vị quan tòa xét xử trường hợp của DeSalvo tỏ ra thông cảm với vai trò phải kiếm tiền nuôi vợ con của DeSalvo, nên đã giảm án tù cho anh ta xuống 18 tháng. Vì cải tạo tốt, tháng 4/1962, DeSalvo được tha trước hạn. Vụ giết người bóp cổ xảy ra sau đó hai tháng.
Albert DeSalvo sinh ra tại Chelsea, Massachusetts, ngày 2/9/1931, trong một gia đình 5 con. Cha anh ta là người có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên đánh vợ con. Hồi bé, DeSalvo là một đứa trẻ bất trị, đã vài lần bị bắt vì tiến hành các vụ tấn công, hành hung. Trong suốt thời niên thiếu, anh ta có hồ sơ tương đối tốt, nhưng sau đó lại xoay ra ăn cắp vặt.
Mẹ của DeSalvo, bà Charlotte, đi bước nữa và cố gắng làm mọi việc để con trở thành người tốt. Có thể nói quan hệ giữa hai mẹ con cũng không đến nỗi nào.
Năm 17 tuổi, DeSalvo nhập ngũ, từng có thời kỳ đóng quân ở Đức. Tại đó, anh ta gặp và cưới Irmgard Beck, một phụ nữ hấp dẫn, con nhà quyền quý. Đã có lúc DeSalvo được xem xét để chuyển sang đội đặc nhiệm E5 của quân đội Mỹ, nhưng sau đó bị loại vì không tuân lệnh cấp trên. Anh ta được giải ngũ đúng kỳ hạn.
Năm 1955, DeSalvo bị bắt vì có hành vi sàm sỡ với một cô gái trẻ. Nhưng vụ này sau đó không xử được vì không đủ chứng cứ. Cùng năm đó, Judy, đứa con đầu tiên của anh ta ra đời và bị một dạng bệnh liên quan đến xương chậu. Beck sợ rằng đứa con thứ hai của mình cũng sẽ mắc chứng bệnh đó nên đã tìm mọi cách tránh quan hệ tình dục với chồng. Trong khi DeSalvo bị chứng bệnh háo dâm tới mức phải quan hệ tình dục nhiều lần trong một ngày. Việc này, vì thế, ảnh hưởng lớn tới cuộc sống gia đình anh ta.
Khoảng giữa thời kỳ 1955-1960, DeSalvo bị bắt nhiều lần vì tội đột nhập gia cư, nhưng liên tục được tha. Dù gặp rắc rối với pháp luật, DeSalvo vẫn tỏ ra là một nhân công tốt. Sau khi làm việc tại Nhà máy Cao su American Biltrite, anh ta chuyển sang làm cho một hãng đóng tàu, và cuối cùng là công nhân duy tu bảo dưỡng công trình xây dựng. Những người quen biết đều quý mến DeSalvo. Cấp trên cho rằng anh ta là người đàn ông tốt và là công nhân kiểu mẫu. Anh ta thương vợ con mình và đối xử rất tốt với họ.
Song theo cảnh sát, DeSalvo là kẻ có tính huênh hoang. Thêm vào đó, vụ án "người làm công tác đo đạc" đã khiến hình ảnh "người đàn ông tốt, công nhân kiểu mẫu" của anh ta trong mắt mọi người sụp đổ. DeSalvo phải ngồi bóc lịch từ năm 1961 đến tháng 4/1962.
Đầu tháng 11/1964, tức gần 3 năm sau khi được tự do, DeSalvo bị bắt trở lại. Lần này, anh ta bị buộc một tội khá nghiêm trọng so với những lần trước đó.
Ngày 27/10, một tên tội phạm đột nhập căn hộ của một phụ nữ. Hắn kê dao vào cổ rồi dùng quần áo của nạn nhân, trói gô cô vào thành giường. Hắn vuốt ve khắp người cô rồi hỏi cách ra khỏi khu nhà đó. Trước khi tẩu thoát, hung thủ lạ lùng này xin lỗi nạn nhân và dặn: “Cô phải im lặng trong 10 phút”.
Vì không bị bịt mắt, nạn nhân nhớ rất rõ khuôn mặt của kẻ đột nhập. Và lời miêu tả của cô khiến các thám tử điều tra nhớ tới DeSalvo.
DeSalvo được đưa tới một đồn cảnh sát và người phụ nữ nói trên đã xác nhận DeSalvo là kẻ đã tấn công cô. Bức ảnh của anh ta được cảnh sát gửi qua điện báo tới các sở cảnh sát trên toàn nước Mỹ và ngay sau đó sở cảnh sát tại Connecticut đã hồi âm bằng thông tin rằng họ đang truy tìm một tội phạm tình dục. Tên này được biệt danh là người mặc đồ xanh, vì thường xuyên mặc quần bảo hộ lao động màu xanh khi hành động.
Cảnh sát tới bắt DeSalvo tại nhà để cho các nạn nhân nhận diện. Anh ta tỏ ra rất sợ bị làm nhục khi phải đưa tay cho họ còng trước mặt vợ mình. Tuy nhiên vợ của DeSalvo không tỏ ra ngạc nhiên, vì cô biết rõ chồng mình bị ám ảnh về tình dục. Không phụ nữ nào có thể đáp ứng đủ cho anh ta. Sự thực là, người đàn ông mặc quần xanh đã tấn công 4 phụ nữ chỉ trong một ngày tại các quận khác nhau của bang Connecticut. Cô khuyên anh nên nói sự thật và không che giấu bất kỳ điều gì.
DeSolva thú nhận đã đột nhập vào khoảng 400 căn nhà và thực hiện vài vụ cưỡng hiếp. Anh ta đã tấn công khoảng 300 phụ nữ ở 4 bang nằm gần nhau. Vì biết xu hướng hay phóng đại sự việc của DeSolva, cảnh sát không tin đó là con số chính xác. Hơn nữa, có thể nhiều nạn nhân khác không báo cảnh sát vì xấu hổ.
DeSalvo được gửi tới Bệnh viện Bridewater State để kiểm tra sức khỏe.
Cùng thời gian này, một người đàn ông nguy hiểm khác tên George Nassar cũng bị bắt. Hắn bị buộc tội giết hại dã man một người làm ở trạm bán xăng. Chỉ số IQ của Nassar cao tới mức gần như là thiên tài, và hắn có năng khiếu đặc biệt trong việc điều khiển người khác. Trong thời gian ở tù trước khi gây ra vụ giết người nói trên, hắn đã tự học tiếng Nga và một số môn khác. Hắn được giam cùng phòng với DeSalvo và trở thành bạn thân của anh ta.
* Còn tiếp
-
Chúc Anh (Theo Crime)