Theo chân ông Phi qua 2 lần cửa, chúng tôi bước lên lầu 2 ngôi nhà. Khác với vẻ im ắng bên ngoài, ở đây đang có hơn chục người và đã yên vị 2 sòng bài ở góc nhà. Vừa rót trà mời khách, ông Phi vừa gọi người nhà mang chiếc chăn chiên trải lên trên chiếc bàn được làm bằng gỗ mun, mà theo cách giải thích của ông Phi là để dễ bắt bài hơn.
Trên chiếu bạc của các quan chức, họ cũng sát phạt nhau không thương tiếc. Nhưng cũng từ trên chiếu bạc lại là những mối quan hệ làm ăn, mà thông thường là những chuyện làm ăn bất chính nhằm kiếm thêm nhiều tiền để đánh bạc.
Vất vả nhập vai
Chuyện có lần cố tình thua bạc của một doanh nhân của Quảng Trị để kiếm mối làm ăn ở Quảng Bình khiến tôi tò mò. Sau nhiều lần tạo cớ quen biết, dần dà đến độ tin cậy, tôi cũng được doanh nhân này cho cùng đi Quảng Bình “làm ăn”.
Ông Nguyễn Thường Phi (phải) trên chiếu bạc tại gia.
Ảnh lấy từ video clip của PV.
“Biết chú có máu đen đỏ, nhưng để vào được sới bạc này thì tôi không dám đảm bảo. Ở đó toàn quan to, họ kín đáo lắm, nếu không phải là những người có mối quan hệ làm ăn thì khó mà vào được”- trước khi đi, doanh nhân này cảnh báo.
Chúng tôi đến Quảng Bình khoảng hơn 5 giờ chiều. Đúng như lời cảnh báo của vị giám đốc doanh nghiệp, sới bạc mà chúng tôi vào là một ngôi nhà 3 tầng, kín cổng cao tường, nằm ngay đường lộ to nhất TP Đồng Hới. Mặc dù trên đường đi, vị doanh nhân này đã điện thoại báo trước với chủ nhà, nhưng thủ tục để vào được cũng lắm phiền hà.
Bạn tôi hẹn tuần tới có cuộc chơi lớn, có thể có nhiều gương mặt tầm quyết định gói thầu. Muốn thắng họ trong bài bạc không khó, vì họ là nghiệp dư. Nhưng phải thua thôi. Đó là cách đưa tiền ngọt ngào và êm thấm nhất để toan tính những chuyện lớn hơn.
Mặc dù doanh nhân nọ đã nhẵn mặt ở đây, nhưng “người gác cửa” nghe nói là vợ của chủ nhà vẫn hỏi han rất kỹ trước khi mở 2 lần cửa. Quả như vị doanh nhân cảnh báo, tôi bị loại ngay ở lần cửa thứ nhất, mặc cho ông này giải thích, năn nỉ. Trước khi quay vào, “người gác cửa” không quên ra hiệu cho tôi đánh xe đi nơi khác đỗ.
Ngồi buồn một mình, tôi lân la hỏi chuyện những người dân gần dó. Thì ra, đó là nhà ông Viện phó Viện Kiểm sát (VKS) tỉnh Quảng Bình, tên là Phi. Một số người hàng xóm của ông Phi cho biết, ngôi nhà này là sới bạc to của những người có máu mặt ở Quảng Bình. Họ nhẵn mặt những người thường xuyên đến đây. Mặc dù không được vào trong, nhưng ở đây ai cũng biết họ đến để đánh bạc.
Cứ sau giờ làm việc hành chính buổi chiều là mọi người lại lũ lượt kéo nhau đến đây. Người đi ô tô, người thì xe máy... họ vào trong, im ắng và ra về thường là 2-3 giờ sáng. Không đêm nào những hàng xóm của ông Phi không bị thức giấc vì tiếng xe máy, tiếng ô tô tăng ga, tiếng chó sủa... và đôi lúc còn được nghe lời cãi cọ qua lại vì chuyện ăn thua.
Trở lại Quảng Bình không lâu sau đó, lần này chúng tôi được đích thân chủ nhà là ông Phi xuống đón tận cửa. Số là, trong chuyến “làm ăn” lần trước, dù đêm đó không vào được sới bạc, nhưng trưa hôm sau tôi lại may mắn cùng vị doanh nhân kia hầu rượu ông Phi. Nhờ cách giới thiệu có nghề của bạn tôi, cộng với sự nỗ lực hết sức trong cuộc nhậu, tôi đã được ông Phi biết đến như là một tay chơi có số má ở đất Quảng Trị.
Mỗi đêm chục triệu tiền xâu
Theo chân ông Phi qua 2 lần cửa, chúng tôi bước lên lầu 2 ngôi nhà. Khác với vẻ im ắng bên ngoài, ở đây đang có hơn chục người và đã yên vị 2 sòng bài ở góc nhà. Vừa rót trà mời khách, ông Phi vừa gọi người nhà mang chiếc chăn chiên trải lên trên chiếc bàn được làm bằng gỗ mun, mà theo cách giải thích của ông Phi là để dễ bắt bài hơn. Một bộ bài Tây mới tinh được đưa ra.
Tại sòng bạc này, sự ăn thua được thanh toán trực tiếp bằng tiền mặt.
Ông Phi giao cho tôi xáo bài, nói là để khách quan, không làm bài, không tiểu xảo, khi vào chơi ở nhà này ai tài, ai đỏ thì ăn. Xóc bài xong, lấy cớ là có nhiều người đang muốn chơi, với lại cái món Phỏm tôi cũng không khoái, thế là tôi được ngồi ngoài hầu trà các bác.
Ngồi cùng mâm bạc với ông Phi có vị doanh nhân ở Quảng Trị, ông Thởi, nghe đâu là Giám đốc Trung tâm Trợ giúp pháp lí người nghèo Quảng Bình và một người nữa cũng là cán bộ cấp tỉnh. Cách chơi được ông Phi quy ước “ù một triệu”. Có nghĩa là, người về nhì mất cho người nhất 200 ngàn đồng, về ba mất 400 ngàn đồng, về bét mất 600 ngàn đồng, người bị cháy 800 ngàn đồng, người nào ù thì ba người còn lại phải mất mỗi người 1 triệu đồng.
Ngoài ra, ai cho đối phương ăn con bài thứ nhất mất 200 ngàn đồng, con thứ hai 400 ngàn đồng, con thứ ba (gọi là con chốt mất 800 ngàn đồng) và con già (K) mất tiền bằng con chốt. Với cách chơi này, bình quân mỗi ván người về nhất thu được khoảng 1,2 triệu, ù thì khoảng 3 triệu, còn nếu ù mà có 4 già và ăn bài chốt thì có thể lên đến 10 triệu 200 ngàn đồng.
Ngôi nhà ông Phi, cũng là địa điểm chứa chấp cờ bạc, luôn kín cổng cao tường.
Ghé mắt nhìn sang 2 sòng bên cạnh, họ chơi nhỏ hơn. Sòng của con trai ông Phi nghe đâu cũng làm ở VKS, ù 500 ngàn đồng, sòng còn lại là của các bà sồn sồn, mỗi ván ù chỉ có 250 ngàn đồng. Ở đây có một quy ước, ai ù phải bỏ lại cho chủ nhà một số tiền nhất định để “thuốc nước”, còn gọi là tiền xâu, tùy theo mức chơi. Nếu chơi ù 250 ngàn thì mỗi ván, chủ nhà xâu 100 ngàn đồng, ù 500 thì xâu 200 ngàn, còn sòng của ông Phi thì mỗi ván ù người ăn phải bỏ lại 500 ngàn đồng cho chủ nhà.
Với 3 sòng bài hoạt động như cách nói của vị doanh nhân Quảng Trị: “Đen lắm, mỗi đêm bạc ông Phi cũng thu được hơn 10 triệu đồng tiền xâu”. Điều khiến nhiều quan chức Quảng Bình tìm đến nhà của ông Phi để chơi bài được lí giải: chơi ở đây an toàn, đặc biệt ông Phi có nguồn tiền dồi dào cho các con bạc vay không lấy lãi nếu hết tiền. Chỉ mới hơn 1 giờ đồng hồ, sòng bài của ông Phi đã có người phải vay 30 triệu đồng.
Đến khoảng 1 giờ sáng, sòng ông Phi tan vì người vay 30 triệu lại hết tiền và không muốn vay thêm. Ông Phi quay sang rủ “tay chơi Quảng Trị” là tôi vào thay. Lấy cớ hơi mệt và quá khuya, tôi lảng tránh. Sau cái bắt tay chặt, hẹn ngày gặp lại, ông Phi sà xuống sòng bài của các bà sồn sồn, cầm bài cho vợ để bà vợ xuống mở cửa cho nhóm chúng tôi về.
Bạn tôi hẹn tuần tới có cuộc chơi lớn, có thể có nhiều gương mặt tầm quyết định gói thầu. Muốn thắng họ trong bài bạc không khó, vì họ là nghiệp dư. Nhưng phải thua thôi. Đó là cách đưa tiền ngọt ngào và êm thấm nhất để toan tính những chuyện lớn hơn.
(Theo Tiền phong)